1 Đỉnh núi có ba người, hai người đi trước, một mặc áo bào màu tím, một vận y phục xanh nhạt, cùng đứng lặng hồi lâu nhìn về kinh thành dưới chân núi dần bị bóng tối buông phủ, ánh đèn thi nhau bừng lên nhấp nháy.
2 Đất Kinh Sở chu vi ngàn dặm, vạn khoảnh trùng điệp. Nhìn gần, hồ Động Đình sóng biếc rập rờn, ngư long vờn sóng, mặt hồ như tấm lụa khổng lồ lấp lánh trải ra mấy trăm dặm; nhìn từ xa thấy nước lớn sóng cao, thủy triều cuồn cuộn như có thiên quân vạn mã từ doanh trại đồn trú đổ về, quả không thẹn với danh xưng "Động Đình tám trăm dặm.
3 Tiểu Huyền cả kinh xen lẫn buồn cười: "Không ngờ chúng ta vừa mới thua mất một ván lại có người mang bạc đến cấp cứu. " Sắc mặt Lâm Thanh lại tỏ ra ngưng trọng, khẽ thở dài: "Rốt cuộc y cũng tìm thấy ta.
4 Nhớ lại vừa nãy có tiếng người lướt đi, nhiều khả năng là kẻ đã bắt Tiểu Huyền, Ám Khí Vương liền đề khí ngưng thần, giận giữ quát lớn: "Lương Thần, mau ra đây cho ta.
5 Lâm Thanh biết địch nhân cố ý như vậy, có lão già đáng sợ kia trù mưu định kế, thật không biết chúng đang tính toán gì. Suy đi tính lại có hai khả năng, thứ nhất đối phương có ý dẫn dụ y nhập kinh nên dọc đường để lại dấu vết khiến y không thể bỏ ngang; khả năng thứ hai, ban kịch chỉ là kế nghi binh của địch nhân, Tiểu Huyền hoàn toàn không có mặt ở đó.
6 Không ai biết họ từ đâu đến, khi nào lại lặng lẽ rời đi, nhưng những người quen nghe tiếng vó đều biết sau khi nhập kinh, nơi đầu tiên họ đến là: phủ Tướng quân.
7 Người này thấy khắp phòng toàn quan tài đá, một cậu bé đang thản nhiên viết chữ dưới đất, tình cảnh quỷ dị cực độ khiến kẻ trải nhiều sóng gió như y cũng hơi sững sờ.
8 Tiểu Huyền lấy làm lạ: "Hiện tại mới đầu giờ Thân, chưa đến lúc ăn cơm, vì sao lại đột nhiên không đi nữa?"Truy Bộ Vương lạnh nhạt: "Đi thêm năm dặm về phía bắc là đến kinh sư.
9 Tiểu Huyền nhìn ông ta với vẻ hiếu kỳ, nó vốn cho rằng ông ta là nhân vật thần bí nhất thiên hạ, cũng là hung thủ hại Hứa Mạc Dương nhà tan cửa nát, phải lưu lạc giang hồ.
10 Tiểu Huyền bị biến hóa đột ngột khiến cho kinh ngạc há hốc miệng. Lúc ở Minh Bội phong, nghe Ngu Đại Sư nói rằng nó là địch nhân trời sinh của Minh tướng quân, nó vốn không để tâm.
11 Quản Bình hoảng sợ, bước lên với vẻ hơi run: "Tình thế bức bách, ngày đó tiểu đệ phải mạo phạm, gặp Lâm huynh thật lấy làm hổ thẹn. "Sát khí ẩn hiện trong mắt Lâm Thanh nhưng y vẫn bình tĩnh, không nhìn Quản Bình mà đảo ánh mắt khắp toàn trường, dừng lại trên mình Tiểu Huyền: "Chúng ta đều là khách của Thanh Thu viện, cũng nên nể mặt chủ nhân mấy phần.
12 Ám Khí Vương và Minh tướng quân nhìn nhau, thần tình phắc tạp. Những người khác đều có tâm sự, có người mong cả hai mau quyết chiến để xem náo nhiệt, có người định thừa cơ trục lợi, lại có người hiểu rõ tình thế kinh sư, trận chiến này sẽ khơi mào cho loạn lạc, muốn ngăn cản nhưng không tìm được cơ hội lên tiếng.
13 Hai người về đến cách Vô Tưởng tiểu trúc hơn mười bước, qua song cửa loáng thoáng thấy bóng Lâm Thanh và Lạc Thanh U. Tiểu Huyền định kêu lớn lên: "Cháu về rồi," chợt Hà Kỳ Cuồng kéo nó lại, đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.
14 Lạc Thanh U mỉm cười: "Cô cô đang cần người làm một việc nhưng không tìm được nhân tuyển thích hợp, vừa hay có Tiểu Huyền, coi như đỡ cho cô cô phải vất vả.
15 Gió nói lạnh buốt lùa qua thân thể đẫm mồ hôi, nó rùng mình nhưng không muốn quay lại gian nhà gỗ chứng kiến cảnh tiểu lôi ưng đi dần về phía tử vong.
16 Lâm Thanh nghiêm sắc mặt đáp: "Tối qua Thanh Sương Lệnh Sứ một chiêu đắc thủ với Thủy cô nương lại không giết cháu diệt khẩu, thúc thúc rất muốn biết vì sao.
17 "Bạch huynh đợi tiểu đệ hay đợi Thanh Sương Lệnh Sứ?" Lâm Thanh thản nhiên hỏi. Y là người ngoài cuộc, không có thành kiến gì với ân oán giữa Ngự Linh đường và Tứ Đại Gia Tộc, không quan tâm đến việc Bạch Thạch phản lại Tứ Đại Gia Tộc nhưng vì thế mà tàn hại Thủy Tú từng là đồng môn khiến y khó chấp nhận.
18 Tiểu Huyền tuy đau lòng vì Phù Diêu nhưng thấy gã thái độ hòa hoãn, tự nhận sai nên tiêu tan mất nửa phần nộ khí. Hà Kỳ Cuồng lạnh lùng: "Tịch Dương Hồng, ngươi đến đây làm gì?"Tiểu Huyền hết sức kỳ quái, lại có người lấy cái tên cổ quái thế này.
19 Theo lệ cũ, hôm nay là ngày Thánh thượng chung vui với dân chúng, mấy con đường lớn trước nội cung Hoàng thành dày đặc cấm quân. Mấy tiếng pháo vang lừng, xe ngựa nối đuôi tiến ra, người đi đầu rỡ ràng kim khôi kim giáp, tay cầm thiết thương, bạch mã đang cưỡi thần tuấn phi thường, chính thị đại tướng quân đương triều Minh Tôn Việt.