1 Đêm khuya, mặt bể lóng lánh những ánh phản chiếu của các vì sao trên nền trời trông đẹp vô cùng. Lúc ấy trên đỉnh núi cạnh bờ bể, bỗng có hai tiếng than thở vang lên.
2 Câu chuyện bảy đại môn phái liên hiệp diệt trừ Cô Độc Khách đã qua được năm năm rồi. Trên Quan Nhật Nhai ở núi Lao Sơn, hoa vẫn đua nở và còn nở nhiều hơn và đẹp hơn trước nữa là khác.
3 Uyên nhi tay vẫn nắm chặt chân bàn không buông ra tới khi y cảm thấy người mình va chạm vào một vật cứng, lại bán lên trên cao và văng ra xa. Khi rớt xuống cả người lẫn bàn đều rơi xuống mặt nước và chìm lỉm luôn.
4 Vân Tuệ thấy Uyên nhi hãy còn ngây thơ nên lấy làm thích thú cười bảo:-Thôi được, em cứ ngoan ngoãn nghe lời, chị sẽ dạy em học võ. Trời sắp sáng rồi, em hãy nằm ngủ một lúc, lát nữa ra ngoài luyện võ.
5 Thời gian thấm thoát thoi đưa, hết năm này qua năm khác. Năm đó Uyên nhi đã mười ba, chàng không những cao hơn Vân Tuệ một chút mà cử chỉ, hình dáng cũng thay đổi rất nhiều.
6 Uyên nhi bỗng thấy Vân Tuệ từ dưới bể nhảy lên đã ngạc nhiên, rồi lại thấy nàng té xuống nước chàng lại ngạc nhiên thêm. Chàng không biết là vì nàng hổ thẹn mà tưởng nàng trượt chân hay vì vết thương chưa khỏi nên chàng vội nhảy ngay xuống bể bơi đến gần chỗ Vân Tuệ mà ôm chặt nàng vào lòng.
7 Từ đó trở đi Long Uyên và Vân Tuệ ăn trái cây với cá và ở trong thạch thất luyện tập những võ công khắc ở bốn vách đá và thủ pháp dị dung. Hai người ở cùng một phòng, tuy Long Uyên nằm ở trên cái thảm trải dưới đất, nhưng vì căn phòng ấy quá nhỏ khiến hai người được tiếp xúc luôn luôn nên tình cảm của hai người ngày càng khắng khít thêm.
8 Mặt trời vừa mọc ở phương Đông. Gió bể thổi vào mát dịu, trên núi Lao Sơn đang ngắm buổi bình minh, có một thiếu niên công tử, anh tuấn tuyệt phàm, đang đi lại ở trên đó.
9 Thì ra trong lúc Long Uyên đang đi ở ngoài sân người nha họ Đường đã trông thấy rõ rồi, vợ trồng viên ngoại với tiểu thư thấy chàng ngớ ngẩn và mặt khác hẳn lời giới thiệu của bà mai, hai vợ chồng với cô con gái đều thất vọng vô cùng: cho nên Đường viên ngoại mới bảo Tuệ Châu lui vào trong phòng tối tạm thời đừng ra mặt vội.
10 Đêm đã khuya, ngoài đường không có một bóng người nào qua lại, chí có một anh tuần đêm thỉnh thoảng đi qua. Trống lầu thành vừa gõ ba tiếng. Lúc ấy đúng là canh ba, người ở thị trấn hầu như đã ngủ say hết duy chỉ có những khách dạ hành tới lúc này mới đi ra hoạt động thôi.
11 Lúc ấy đang là mùa hè, nhưng về đêm trời mát dịu Long Uyên nhân trời nhá nhem liền rời khỏi gia đình, hồi tối hôm đó chàng ra khỏi thành đi theo đường cái uan phóng ngựa tiến thẳng.
12 Mấy chục tên đạo sĩ môn hạ của Tiêu Dao chân nhân đang đứng quanh đó xem trận đấu, tên nào tên nấy nét mặt đều lộ vẻ lo âu, mồ hôi nhỏ giòng xuống. Hai người đang đấu đó là Long Uyên mới ra đời với Tiêu Dao chân nhân, chưởng môn Mao Sơn phái.
13 Nửa tháng sau ba người đã tới thị trấn Hạ Các, nạn nhân của ác giao đầy đường phố, người nào người nấy gầy gò, rách rưới chỉ thoáng trông cũng biết họ thiếu ăn thiếu mặc.
14 Long Uyên đang lúc bối rối khó xử, chàng định rời khỏi hai người bằng không mình sẽ mang tiếng. Suy nghĩ mãi chàng quyết định diệt trừ thuồng luồng xong sẽ rời khỏi hai người đi nơi khác.
15 Ý của chàng là muốn tỏ cho nàng biết câu chuyện vừa rồi chỉ nhất thời hồ đồ thôi, sau này quyết không có như thế nữa, mong nàng đừng bao giờ bận lòng.
16 thiếu mất một đoạn). . . có bóng người thấp thoáng, chàng vội giở Phi Long cửu thức ra phi thân lên đỉnh núi. Phi Long cửu thức một môn khinh công hãn thế khi giở pho khinh công này ra thân hình như một con rồng đi ở trên mây nhanh khôn tả, nên thoáng cái chàng đã lên trên đỉnh núi rồi.
17 Lúc ấy mưa đã tạnh, mây đen trên trời tan dần, mặt trăng đã mọc lên cao. Phong Lan sợ mùi hôi thối liền cau mày lại lùi ra xa, nàng mới đi được mấy bước đột nhiên quay đầu lại gọi Long Uyên.
18 Phong Lan thấy Phù Sa Tử hỏi thăm đến Long đại ca liền cười khì một tiếng, đưa mắt nhìn Long Uyên, lại nháy mắt ra hiệu cho Phù Sa Tử rồi đáp:-Anh ấy ư? Anh ấy nhát gan lắm! Nghe nói ở đây có đánh nhau cứ nhất định không chịu tới, cho nên cháu đành phải nhốt anh ấy ở trong khách điếm để trông coi đồ đạc cho cháu.
19 Thấy Nhất Thanh nói như thế, quần hùng ở dưới đài đã chứng thực vật báu của con thuồng luồng đã bị người ta lấy mất, nên ai nấy ồn ào muốn hỏi người lấy bảo vật là ai.
20 Long Uyên chui vào trong hang rắn, đàn rắn đã rẽ sang hai bên để nhường một lối đi. Chàng đi tới phía tận cùng liền múa roi ấy đuổi lũ rắn chui ra ngoài hang.