1 Phượng Ca, tên thật là Hướng Kỳ Cương, sinh ngày 24 tháng 8 năm 1977 tại Phụng Tiết (Trùng Khánh), tốt nghiệp chuyên ngành Quản lý hành chính Đại học Tứ Xuyên năm 2001.
2 Núi Đại Ba, tây nối dãy Tần, đông thông đèo Vu, hiểm trở hùng vĩ, nổi tiếng khắp thiên hạ. Đường núi vừa gập ghềnh vừa chật hẹp, nơi nơi là hào sâu khe rộng.
3 Núi hiểm trở do trời cao dựng,Đất Kiếm Môn hùng tráng thế gian. Núi liền giữ chặt Tây Nam,Hướng Bắc sừng sững đá làm bình phong. Hai vách núi nhìn trông cao ngất,Tự tạo nên thành quách tự nhiên.
4 Công Dương Vũ cười, sắp bốn mươi lăm viên sỏi thành một hình, hỏi Văn Tĩnh: "Ngươi có nhận ra cái gì không?""Nhận ra!" Văn Tĩnh thật thà đáp: "Là một con ba ba?"Công Dương Vũ nhíu mày, toan giải thích, bỗng Văn Tĩnh thét lên kinh ngạc: "Không phải, đây là.
5 Tiếng trống trận văng vẳng. Trương Hà nghe thấy, cau rúm mày. Một tên thuộc hạ vội vã chạy vào: "Đô thống chế! Bạch tiên sinh đến!"Trương Hà nhìn ra, trông thấy Bạch Phác đi cùng ba người nữa, bèn tươi tỉnh gọi: "Thiên tuế đến đó chăng?"Bọn Bạch Phác nhìn nhau, xám mặt.
6 Lưu Kình Thảo vê râu, giới thiệu: "Thành này có hai mặt giáp bờ nước nên còn mang tên khác là Điếu Ngư2. Nhưng nếu muốn thả câu thật thì dây câu phải dài ít nhất hai trăm thước.
7 Văn Tĩnh theo Bạch Phác lên lầu thành, trông ra thấy tinh kỳ Mông Cổ rờm rợp khắp núi đồi, che kín cả chân trời, binh sĩ nhiều gấp đôi gấp ba hôm nọ, dàn hàng dày đặc, đứng im phăng phắc.
8 Bạch Phác mỉm cười:- Ngươi đến rồi đấy ư?Tiêu Lãnh nhìn Ngọc Linh:- Phải!Bạch Phác trỏ quạt xuống đỉnh đầu cô gái, thong thả nói:- Vậy ngươi còn đứng đó làm gì, trở đao cứa cổ đi!Tiêu Lãnh lắc đầu.
9 Gió nồm hây hẩy, trời đã vào vụ cuối xuân. Ven sông, hoa đào tàn dần, phủ xuống dòng Hán giang 2 mênh mang, thong thả trôi về nam. Xuân tàn con nước những đau lòngChống gậy tiêu dao đứng bãi sôngBông liễu điên cuồng bay trước gióHoa đào khinh bạc chảy xuôi dòng.
10 Hôm ấy họ vượt qua một cái lạch trên sông Trường Giang, tiến vào địa phận Hồ Bắc. Văn Tĩnh nhận ra thuyền nhà binh cắm đầy mặt sông, lại gặp rất nhiều nhân vật giang hồ cắp đao mang giáo.
11 Khi nhà họ Lương đến Bách Trượng Bình, người ngựa đang qua lại ồn ào náo nhiệt. Khu vực này có ba mặt giáp núi, mặt còn lại giáp rừng tùng đen kịt, một con đường đất đỏ không rộng không hẹp chạy xuyên qua rừng, in đầy những dấu chân người và ngựa.
12 Nhân lúc mọi người còn mải đau thương, Văn Tĩnh dắt vợ con lặng lẽ bỏ đi, ngẫm chuyện vừa rồi, lòng vô cùng buồn bã. Nhìn ra xa nước trời mờ mịt, núi non hiểm trở chẳng biết đâu là cùng, lại nghĩ con đường phía trước còn dài dằng dặc, y rầu rầu bảo vợ con:- Nếu không đi nhanh, chỉ e không tìm được chỗ nghỉ.
13 Lương Tiêu bế con chó đi lang thang dọc đường cái, khát thì uống nước suối nước giếng, đói thì xông vào quán cơm quán rượu bốc thức ăn của người ta, hễ bị ngăn cản là nó vung quyền cước đấm đá.
14 Lương Tiêu chạy được một quãng, mặt vẫn rát bỏng, mắt trái lệ chảy ròng ròng. Vừa đau vừa giận, nó ngoảnh đầu chửi ra rả một thôi một hồi nào là đồ bệnh tật, thằng xấu xa, tên khốn kiếp.
15 Đêm ấy Lương Tiêu không tài nào chợp được mắt, vừa sợ Hiểu Sương tố giác, muốn lén lút bỏ trốn, vừa sợ đi như thế thì bị người đời phỉ nhổ. Nó trằn trọc trở mình, cuối cùng trời cũng sáng, nó sẽ sàng đi đến trước dãy phòng nhà họ Hoa, nghiêng tai lắng nghe, bên trong không có động tĩnh gì, chắc hẳn mọi người vẫn đang ngủ.
16 (về tổng thể thì đây là chương 15, nhưng trong phần chính của truyện thì đây mới là chương 8. Phần đầu Thiên Kiêu Thiết Huyết có 7 chương)Đây là truyện được dịch tiếp với dịch giả của tàng Thư Viện , nên không ăn khớp với những hồi trên của Alex, các bạn nên để ý chút, nhưng truyện vẫn lôi cuốn chúng ta vào từng khúc , từng hồi, gấy cấn và thích thúBiến cố phát sinh, người nhà họ Hoa thảy đều kinh hãi ngớ người, Hỏa chân nhân lại tung người nhảy vọt lên, cử kiếm lao đến trước mặt Hoa Thanh Uyên.
17 Lương Tiêu nghĩ ngợi một lúc, nói: - Không sao, chỉ cần ông chịu dạy cho ta, tương lai ta cưới thê tử sẽ cùng y luyện tập. . . Hoa Mộ Dung đỏ mặt gắt lên: - Đồ mặt dầy.
18 Hoa Hiểu Sương viết xong, quay đầu nhìn hai ngọn núi phía xa, nhẹ giọng nói: - Bất quá, cái tên Thạch Trứ phong quả là bình đạm, hơn nữa nghe cũng không hay lắm.
19 Hoa Hiểu Sương viết xong, quay đầu nhìn hai ngọn núi phía xa, nhẹ giọng nói: - Bất quá, cái tên Thạch Trứ phong quả là bình đạm, hơn nữa nghe cũng không hay lắm.
20 Hoa Thanh Uyên toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ nói : - Tả lão thật quá lời, Thanh Uyên tuyệt không có ý này. Lương Tiêu thấy ông khó xử, bất giác sinh ngạo khí, ngẩng đầu nói: - Hoa đại thúc, ông không cần phải khách khí với những lão già này, không cho ta qua thì ta đi đường khác.