1 Nguyên văn:Phụng Hoàng đài thượng Phụng Hoàng du. Phụng khứ đài không gian tự lưu. Ngô cung hoa thảo mai u kính,Tấn đại y quan thành cổ khâu. Tam sơn bấn lạc thanh thiên ngoại, Nhị thủy trung phân bạch lộ châu.
2 Một đêm mưa gió nặng nề. Sau lúc hoàng hôn, bầu trời mây kéo đen kịt, gió thổi ào ào, mưa rào sầm sập, sấm nổ vang trời, chớp giật loang loáng. Cảnh tượng này khiến người ta khiếp sợ và cảm thấy sắp xảy ra chuyện bất thường.
3 Tại phía nam thành Kim Lăng có một khu mồ mả ngổn ngang kêu bằng Loạn Táng Cương. Khu này cách Phụng Hoàng đài không xa mấy. Nơi đây chôn táng những người cùng nghèo ở tha phương bất hạnh qua đời.
4 Đồng tử giục:- Nếu vậy chúng ta nên đi mau. Về núi sớm ngày nào hay ngày ấy. Lão già cười rộ nói:- Tiểu hoạt đầu! Ta còn một điều quên chưa hỏi là khi ngươi ở nhà đã học qua chút công phu nào của lệnh tôn hoặc của Phạm Minh Truyền chưa? Tiểu đồng lắc đầu đáp:- Chưa! Gia gia và Phạm bá bá không cho tiểu tử học võ mà chỉ khuyên đọc sách.
5 Thiết Kỳ Sĩ gặp bậc cha chúThanh niên theo lão tăng xuống núi, chàng sực nhớ tới điều gì lại hỏi:- Trưởng lão! Tại sao gã lại nhắc đến đồng tử họ Thiết?Lão Tăng gật đầu đáp:- Thiếu thi chủ! Sau này thí chủ tìm gặp đồng tử kia, không chừng gã có mối quan hệ gì với thí chủ.
6 Năm hào kiệt chia ngã lên đườngChàng đứng lại một chút rồi tiếp:- Nhưng vãn bối chưa nói rõ lý lịch với Tư Mã đại ca, vì gia sư đã dặn y còn phải ở lại chùa Thiếu Lâm một năm nữa.
7 Lúc chàng thay đổi áo khiến cho thanh đoản kiếm cổ kính tức Phụng Hoàng thần kiếm dễ ngó thấy, chàng liền liền mua một thanh cương kiếm thông thường cài ở sau lưng.
8 Thiết Kỳ Sĩ theo lời ngồi xuống rồi cười hỏi:- Chuyện khác là chuyện gì?Văn Đế Đế đáp:- Tráng sĩ mới đến tiện thiếp muốn được nghe tin tức một người. Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Nếu tại hạ biết thì xin nói hết.
9 Văn Đế Đế gật đầu đáp:- Gia sư là người quái dị, lão nhân gia chẳng chịu nói với tiện thiếp một lời gì. Chỉ bảo tiện thiếp về nhà để tìm một vật cho bà nhưng phải giấu cả gia phụ.
10 Văn Đế Đế hỏi:- Đây là họ trúng ám khí phải không?Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại:- Cô nương phải tránh chất độc chứ?Văn Đế Đế đáp:- Tiện thiếp không sợ. Thiết Kỳ Sĩ nói:- Vậy cô hãy chuẩn bị đi coi ám khí.
11 Thiết Kỳ Sĩ thúc vế vào bụng ngựa cho nó qua mặt Văn Đế Đế chàng cười hỏi:- Con ngựa đen này một giờ chỉ chạy được bảy chục dặm. Đằng nào tại hạ cũng thua rồi.
12 Văn Đế Đế thấy chàng công kích mau lẹ, biết là đổi kiếm không kịp liền cảnh cáo:- Sĩ Kỳ! Ô Long kiếm có thể tiết ra mù đen vây hãm được người lại che kín thân mình.
13 Thiết Kỳ Sĩ quay lại hôn cô đáp:- Câu nói này đau hơn giết người. Văn Đế Đế há miệng cắn tai khá mạnh rồi nói:- Có đau không?Thiết Kỳ Sĩ đau quá la làng: - Trời ơi buông ra mau! Chơi kiểu này thì không chịu nổi rồi.
14 Thiết Kỳ Sĩ nói:- Thân thích của người đó không phải là đại tài chủ cũng là lão võ lâm. Nếu không phải đại tài chủ thì làm sao có trang viện? Những nhân vật lão võ lâm qui ẩn mười phần đến tám là có tiền mới làm ẩn sĩ.
15 Sau điện bóng người thấp thoáng. Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy bất giác nghĩ thầm:- Hắn là Ô Long Kiếm Khách. Văn Đế Đế cũng nhận ra lão. Ô Long Kiếm Khách hỏi:- Nhị vị! Nơi đây làm sao trốn tránh được Cổ Mộ môn? Chúng ta cần kiếm chỗ khác mới được.
16 Thiết Kỳ Sĩ cười khích khích, cố ý hỏi:- Bọn sư huynh vừa gặp họ phải không?Cao Thức biết ngay có điều kỳ quái liền "ủa" một tiếng rồi hỏi:- Lão quỉ! Ngươi lại dở trò quỉ gì đây?Văn Đế Đế cười đáp:- Đại ca! Đó là bọn Ô Long Kiếm Khách, Hoài âm kiếm khách, Cao Bưu kiếm khách mà Sĩ Kỳ vừa cứu thoát.
17 Văn Đế Đế gật đầu. Dĩ nhiên cô cũng biết bọn địch nhân rất ghê gớm. Nếu không có điều khẩn yếu là cô không mở miệng. Thiết Kỳ Sĩ dường như đã thi triển thính giác lực rất cao thâm.
18 Văn Đế Đế không để cho phụ nhân giãi bày gì nữa cứ lại cởi áo mụ và nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói:- Kỳ ca! Kỳ ca hãy ra cửa động coi chừng hễ thấy người là giết để khỏi tiết lộ tin tức.
19 Bỗng chàng ngửa mặt lên trời cười rộ:- Bắt sống ư? Thế thì tuyệt diệu. Lê Đại nương hỏi:- Dịch thiếu hiệp, xông vào mặt nào?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Đại nương, theo chủ ý của vãn bối thì giết sạch cả đám này không bằng trừ một Hắc Quan lệnh chúa.
20 Lê đại nương nói:- Tiêu cục này có mối liên quan với quan tư, dù mất tiêu ngàn trăm lạng bạc cũng không vào đâu. E rằng quan nha còn điều tra gắt gao hơn cả tiêu cục.