1 Vũ Hán thành từ lâu vẫn vang danh là một trấn thành không chỉ rộng lớn mà còn đông đúc dân cư, thế nên vừa sầm uất vừa có những sinh hoạt thịnh vượng, người qua kẻ lại lúc nào cũng tấp nập và nhộn nhịp, vui như trẩy hội.
2 Thạch Lang đột ngột dừng chân :- Ở phía trước có biến!Quách Phú Dĩ đưa tay lên ra hiệu :- Đừng ai vội manh động. Không khéo lại tự chuốc họa vào người.
3 Sau lời truyền đạt đầy nghi ngại của Thạch Lang, Triệu Thái chưa kịp tỏ thái độ thì lần lượt thấy Tề Nhuận, Trình Hạo và Quách Phú Dĩ cũng lo lắng tìm đến.
4 Triệu Thái đang loay hoay tự mặc lại y phục thì từ phía ngoài đột ngột vang lên thanh âm giọng nói của Quách Phú Dĩ :- Đủ đởm lược chui tận phía dưới nhà xí để ẩn náu, giữ vẹn tính mạng, tâm cơ và hành vi của ngươi thật sự khiến ta khâm phục.
5 - Ngươi cũng tỉnh lại? Dù không sớm như ta mãi mong chờ. Nghe tiếng nói, Triệu Thái đành nhướng mở hai mắt nhưng cam chịu vì không thấy gì, dù đã cố hết sức :- Các hạ là ai? Sao giọng nói tuy quen nhưng tại hạ không thể nhớ ra?Một điều an ủi và đáng mừng là giọng nói của đạo nhân sư phụ cũng đúng lúc này phát lên, lọt vào tai Triệu Thái :- Nếu ngươi cảm nhận có quen thì càng tốt.
6 Cả hai đang đi cạnh nhau với cước trình dù rất muốn vẫn không thể nào nhanh như ý. Vì vậy, gã mặt vàng bệnh hoạn chợt dừng lại, lấy ra hai hoàn linh đan, một cho vào miệng nuốt đánh ực, một còn lại thì chìa ra, đưa cho gã mặt rỗ hoa :- Nếu không phục đan, ta và ngươi e đến không kịp.
7 Trời đã mờ sáng, Triệu Thái mệt mỏi đặt Lý Nghi nằm nhẹ lên một bãi cỏ xanh mượt vẫn còn ướt đẫm đọng lại nhiều giọt sương :- Có thể yên tâm được rồi.
8 Đêm nay ánh trăng vàng vẫn soi vằng vặc. Nhưng nhờ đang mang tâm trạng bình yên nên đối với Triệu Thái khung cánh này thật êm ả, đến nỗi chợt lẩm bẩm :- Ngươi lâm cảnh côi cút đã lâu chưa? Riêng ta, dù đã trải qua cảnh hẩm hiu đó những bốn năm nhưng đôi khi vẫn cảm thấy buồn man mác, nhớ và xót xa cho những gia thân đã sớm lìa đời, nhất là lúc được một mình lặng ngắm cảnh đất trời thật bao la này.
9 Tất cả đang đi, chợt Đào Gia Từ gắt giọng kêu :- Chậm đã, Triệu tiểu tử. Muốn thượng sơn, dù chỉ để nhìn thấy khe núi mà theo ngươi đấy chính là Vạn Niên cốc, thì tuyệt đối không thể nào thực hiện được bằng lối đang do ngươi dẫn đường.
10 Một thảm cỏ xây xanh rờn, một con suối yên bình uốn lượn. Đó là môt khung cảnh thật bình dị, mộc mạc và êm ả, đến độ dù nhìn từ bình điện nào hoặc là cái nhìn xuất phát từ bất kỳ tâm trạng nào thì cuối cùng cũng vẫn nhận ra vẻ bình yên tĩnh lặng và thư thái cho bất luận ai tình cờ đặt chân đến chốn này.
11 Từ tốn thoát ra bên ngoài thạch động, Hạ Trúc Đào cười buồn khi phát hiện nét nhăn nhó đầy khốn khổ của Triệu Thái :- Đừng miễn cưỡng hoặc tọa công hoặc tìm cách vận dụng chân lực.
12 "Đừng bỏ qua bất kỳ điều khả nghi nào". Vì chợt có suy nghĩ này, Triệu Thái dù rất muốn bỏ đi luôn một mạch vẫn nhẫn nại tìm cách kín đáo quay trở lại.
13 Muốn nhận định những nhân vật nào là đệ tử phái Điểm Thương và Thanh Thành thì không gì dễ bằng, cho dù là ở ngay đây, một Kim Lăng thành vừa rộng lớn vừa sầm uất thịnh vượng khiến luôn có đông người qua lại tấp nập.
14 Lý Mộ Huệ cũng có lý do để chờ đến khi đối phương đi thật khuất, sau đó mới hậm hực lên tiếng trách Triệu Thái :- Ta thừa nhận bản lãnh ngươi thật cao minh.
15 - Thật kỳ diệu. Các hạ quả nhiên đã tự tỉnh. Mà không, phải gọi là tự hồi sinh mới đúng với diệu dụng của công phu các hạ đã luyện. Triệu Thái mơ màng mở mắt :- Lý cô nương? A.
16 Đón chờ Triệu Thái từ trong động khẩu bước ra là một giọng cười ngạo nghễ :- Tiên sát nhân, hậu hủy hoại thi thể. Tiểu tử ngươi trẻ tuổi thế kia lại sinh cuồng sát đến thế sao? Phải chăng hễ luyện công phu Huyết Ảnh thì bất luận ai rồi cũng đến lúc bị ma tâm phủ mờ lý trí? Nếu vậy thì e ngươi khó thoát họa diệt thân.
17 Hành vi đào tẩu của Tạ Nguyên Bình khiến Triệu Thái sau đó cười mai mỉa :- Thế đấy, bất luận tình đồng môn huynh đệ muội, cũng bất kể điều nghĩa hiệp lẽ ra phải có ở những ai tự xưng là danh môn chính phái, lão họ Tạ vẫn tham sinh úy tử đã đào tẩu tự lo thân.
18 Nhưng chờ đợi Triệu Thái và kể cả Lý Mộ Huệ nữa, chỉ là một cỗ xe đã bị vỡ tung. Trương Dực Cảnh Chưởng môn phái Hoa Sơn cũng không tồn tại, điều đó khiến Lý Mộ Huệ giật mình bật kêu :- Không Không môn vậy là đã có người xuất hiện giải cứu và đưa Trương Dực Cảnh đi.
19 Màn đêm đen dày đặc đã bị xua tan bởi chập chùng nhiều ngọn đuốc sáng. Và không những thế, từng ngõ ngách ở khắp xung quanh cũng lần lượt bị ánh hỏa quang đang túa ra tám hướng tứ bề xua đuổi một cách không khoan nhượng đối với từng mẩu bóng đêm run rẩy vương sót lại ở những vị trí mà chúng ngỡ là kín đáo nhất.
20 . . . Lúc này đã đầu giờ Thìn, vầng dương đã ló dạng từ lâu và ánh dương quang rực rỡ làm Độc Y bà bà chợt nghĩ đến một điều :- Môn chủ muốn nghĩ sao thì nghĩ, phần lão nương chẳng rõ vì lẽ gì chỉ mong được quay lại Tổng đàn ngay lúc này.