61 - Đa tạ hai vị đã giúp đỡ. Liễu Oanh Oanh hừ lạnh một tiếng nói- Tiểu sắc quỷ, chúng ta đi thôi!Lương Tiêu nói:- Hắn ta thương thế trầm trọng, nếu không cứu chữa kịp thời, e rằng sẽ không sống được, thấy chết không cứu, thật không phải.
62 -Tối qua, ta nhận được phi cáp truyền thư của Cận đại hiệp, muốn Giang Hoài hào kiệt chặn đường bọn Mông Cổ, không ngờ lại rơi vào tay chúng ta. Ngay khi nhìn thấy tên này toàn thân đầy vết máu, ta đã đoan chắc đến chín phần.
63 -” Tiểu sắc quỷ, đừng giận. Ngươi nghĩ coi, nếu chúng ta không đoán trước âm mưu của bọn chúng từ sớm, e rằng giờ đã trúng kế, gặp nguy rồi. Lúc nãy nhớ cha con họ Bạch nói chuyện thậtlà đê tiện.
64 Đang say sưa ngủ, bất giác có người lay khẽ, mở mắt ra nhìn, thấy đèn lồng chiếu sáng rỡ khoang thuyền, , Liễu Oanh Oanh ngồi bên cạnh. Lương Tiêu vội nhích sang, dụi mắt hỏi:- Trời sáng rồi sao?Thấy Liễu Oanh Oanh gật đầu ra hiệu,nháy mắt một cái, tai như lắng nghe cái gì.
65 Lương Tiêu may mắn thoát thân, vung kiếm cắt đứt dây thừng, thấy Liễu Oanh Oanh đuổi tới, liền cao giọng hô:- Thả buồm mau!Đoạn quay người nhổ neo, hai tay chèo đưa thuyền lướt tới.
66 - Mẹ của ta ông cũng quen đấy. Bá Nhan giật mình nói:- Ta quen sao?Lương Tiêu nói:- Không sai, bà tên Tiêu Ngọc Linh, ông nhất định quen biết. Bá Nhan như bị đánh một quyền vào ngực, hai mắt mở to, lộ vẻ không tin.
67 - Dắt ngựa vào tàu, không được buộc, đồ ăn phải là yến mạch năm thăng, gạo mềm nửa đấu, cam thảo một nhúm, rượu gạo nửa hộc, không được sai lệch mảy may.
68 - Chấn thiếu chủ không biết tại sao mặt lại khó chịu như thế? Giống như gặp chuyện gì xúi quẩy vậy. Một người khác cười đáp:- Lại không khó chịu à? Thằng nhỏ Tinh hai chân bước ra ngoài, một chân quay trở lại, đổi lại ngươi là cha hắn, ngươi có vui hay không?Giọng khàn khàn cười đáp:- Làm cha hắn cũng không tệ a! Sở Nhị Nương da dẻ trắng mịn, sắc đẹp vẫn chẳng sút kém gì so với thời trẻ, mân mê bộ ngực đó, chắc chắn sẽ cực kì thích thú.
69 - Trong giả sơn sợ có cơ quan hiểm độc, để hắn vào trước, nếu hắn đắc thủ, chúng ta lại đến đoạt lấy. Lương Tiêu tuy thấy kế sách này quá ư thất đức, nhưng cũng không tiện phản kháng, chỉ đành lặng lẽ tuân theo.
70 - Ngươi đẩy sạch trách nhiệm cho người khác hả. Hắc, nếu ta nói thiết hạp đó ở trong giả sơn, ngươi có gan dám để ta vào tìm không?Lương Liễu hai người nghe thấy như vậy, trái tim chợt như chùng xuống.
71 - Lôi Hành Không ở đây này!Lôi Hành Không tức giận nói:- Sở Cung, ngươi muốn vi phạm lời dạy của tổ tiên, đem việc cái hộp sắt cho người ngoài biết ư?Sở Cung cười nhạt:- Ai vi phạm lời dạy trước thì trong lòng mọi người đều biết cả.
72 - Đa tạ Sở trang chủ nhân nhượng!Sở Cung nắm thanh kiếm gãy, khuôn mặt không còn hột máu. Sở Vũ cũng không khỏi kinh hãi: “Mới mấy tháng không gặp, kiếm pháp của thiếu niên này lại tấn tới nữa à?” Hốt nhiên thấy cổ đay nhói, một thanh chủy thủ chọc vào thịt, tiếng Liễu Oanh Oanh vang lên:- Lôi lão đầu, Lôi Chấn, Sở lão đại, các ngươi cùng ngăn chặn tên này cho ta.
73 - Bạch huynh đừng vội. Vân Thù lúc này đang nhảy xuống tường thành, bèn gọi to:- Địch có thần câu, hãy lập trận để sẵn sàng đối phó. Cận Phi gật đầu, các kỵ mã sau lưng tản ra thành nửa vòng tròn, cùng khép vòng vây vào.
74 - Nha đầu vô dụng, rõ ràng đánh thắng được ả, sao lại cúi đầu chịu thua. Đổi lại là ta thì đã đánh lại mấy chưởng cho ả nát nhừ ra rồi. Lại thấy A Lăng ra vẻ tươi cười nói:- Tốt thôi, tốt thôi.
75 - Thật là vô cùng kì quái? Vân Thù gia thế hiển hách, nhân tài tuấn nhã, võ công thực sự là thâm sâu khó lường, so sánh thực lực với tên tiểu tử này thì hơn gấp mười lần? Thật là không hiểu nổi, hắn ta có điểm gì khiến cho Liễu Oanh Oanh động lòng, nếu đổi lại là ta, ta sợ là trong lòng đã dao động rồi.
76 -Còn được cô nương xem trọng, bất quá là si tâm vọng tưởng của Vân mỗ, tuyệt không dám tin là thật, chỉ mong cô nương hiểu rõ tấm lòng của ta, Vân Thù cho dù bị chém thành trăm mảnh cũng cam tâm.
77 -Sư điệt ngoan, ngươi có lo cho sống chết của tiểu tử này không?Liễu Oanh Oanh nghiến răng, lớn tiếng:-Ngươi thả hắn ra, ta để ngươi tùy tiện đi. Hàn Ngưng Tử cười nói:-Cái gì mà ngươi ta, nên gọi ta thế nào?Liễu Oanh Oanh sững sờ, cúi đầu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu:-Sư… sư thúc.
78 - Ngươi tỉnh rồi à?Lương Tiêu đưa mắt nhìn thì thấy A Tuyết ngồi lưng tựa vào một chiếc gối gấm, ho khẽ mấy tiếng rồi nói:- Ngươi đói chưa? – rồi lấy ra hai món điểm tâm.
79 Lương Tiêu không còn chỗ nào để đi, đành nằm trên giường đá, mấy hạt minh châu trên nóc hang vốn không tự phát sáng, mà chỉ phản chiếu ánh sáng tự nhiên.
80 Sở Vũ mày mi dựng ngược, quát thét lên:-Tiểu tặc, ta tìm ngươi khổ muốn chết!Lương Tiêu đáp lại, lời nói có phần dửng dưng:-Bà là gái đã có chồng, lại còn tìm ta làm gì?Sở Vũ chẳng ngờ Lương Tiêu sắp chết đến nơi rồi còn dám giở giọng khinh bạc, tức muốn nổ mắt, còn Lôi Chấn xiềng xích trên tay kêu loảng xoảng, chỉ muốn nhảy qua.