1 Đang là tiết trời mùa xuân, cành liễu bên đường đâm trồi nảy lộc. Những mầm liễu xanh mơn mởn giống như đứa trẻ mới sinh, mềm mại mà đầy sức sống. Cây cỏ kiên cường lật viên đá đè trên đầu mình ra, duỗi cái lưng dần vươn mình ra ánh sáng.
2 Cậu thiếu niên nhỏ tuổi đó, mi thanh mục tú, cười mà như không cười. Tay trái vác một cây cung cao bằng cậu, tay phải đang cầm một chiếc mũi tên, nhìn diện mạo cậu khoảng 10 tuổi, chưa buộc tóc, dáng người cũng không phải là thấp.
3 Lý Nhàn không rảnh rỗi chút nào. Khi các thúc thúc bá bá các huynh trưởng của hắn bận giết người, hắn thì ở chỗ này bận cứu người. Sau khi hết sức thành công chạy trở về, Lý Nhàn cười cười, tựa vào khối đá lớn kia lấy ra một bao bố trong người, lấy bánh nướng áp chảo còn nóng hổi ra cắn từng miếng từng miếng.
4 Thiếu niên mười tuổi dựa vào tiễn pháp tinh diệu tuyệt luân liên tiếp giết mười mấy người trưởng thành vạm vỡ, yêu nghiệt như quỷ mị này tâm nguội lạnh như băng cứng.
5 Sắp chạy sao?Lý Nhàn nhìn các ca ca, bá bá, thúc thúc mã tặc đang thu dọn đồ đạc mà hỏi. Trần Tước Nhi vỗ vai Lý Nhàn đáp:- Được lợi còn không chạy, chẳng lẽ còn chờ tinh kỵ của Hổ Bí xông tới giết sạch cái trại này sao? Chỉ có mấy chục người, còn chưa đủ một vòng bắn cung của đại đội nhân mã người ta.
6 Gió tháng 3 luôn còn mang theo chút se lạnh, đặc biệt là khi phóng ngựa chạy như bay, gió thổi vào mặt sắc như dao, may mà lũ mã tặc đã quen với cuộc sống này, không đến nỗi bị cào rách mặt, tả tơi.
7 Sau khi Trương Trọng Kiên kéo hắc mã của Lý Nhàn vào rừng cây liền buông lỏng tay, ông ta nói với Lý Nhàn một tiếng tự cẩn thận, sau đó thúc ngựa vòng về.
8 - Ngươi tên là gì?Người đàn ông dáng vẻ phóng khoáng thu hồi hoành đao, phủi vôi ở trên người hỏi. Lý Nhàn bị sặc ho khan. - Lý Nhàn, chữ Lý trong lý nhàn, Nhã trong nhàn tình nhã trí.
9 Trong lòng Lý Nhàn đang lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Địch, hắn không ngừng quất ngựa tăng tốc. Hắn và Tiểu Địch lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt.
10 Huyện Ngư Dương, quận Ngư Dương cũng chính là huyện Thiên Tân Kế bây giờ. Phía đông Ngư Dương chính là quận Yến. Quận Yến gần Liêu Thủy, Liêu Thủy đi phía đông chính là biên giới của Cao Cú Lệ.
11 Lý Nhàn nhìn thấy mấy người lên xe ngựa, sau đó dần dần đi xa. Trong đầu hắn có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời không xác định được suy đoán của mình có đúng hay không.
12 Chỉ một lát, nha hoàn xinh đẹp kia đã trở lại phòng mang theo một chén trà, đặt xuống chiếc bàn bên cạnh Lý Nhàn, nói:- Công tử, mời dùng trà. Lý Nhàn cúi cúi người chân thành nói:- Đa tạ tỷ tỷ.
13 Trở lại núi Bát Tiên, ngoại trừ mấy huynh đệ của Thiết Phù Đồ bị thương, những người khác đều không chút hao tổn. Chiến tích này không phải nói Huyết kỵ và người của Thiết Phù Đồ đều mạnh đến mức lấy một địch trăm, chủ yếu là vì quận binh Ngư Dương không nghĩ mã tặc lại dám hung hăng như vậy trực tiếp xông ra.
14 Đạt Khê Trường Nho là một người không hay nói chuyện, dọc đường đi Lý Nhàn hỏi y mười câu, Đạt Khê Trường Nho có đôi khi ngay cả một câu đều không trả lời.
15 Đạt Khê Trưởng Nho là một con người có nguyên tắc, năm xưa khi còn ở trong quân đội Hoằng Hóa thì đã nổi tiếng là không nể mặt ai, cho nên nếu y đã nói là Lý Nhàn không rút đao hết 1500 lần thì không được ăn cơm, vậy thì cho dù Lý Nhàn rút đao tới lần thứ 1499 rồi ngất đi, y cũng sẽ không cho Lý Nhàn một ngụm cháo.
16 Lúc Lý Nhàn nhìn thấy con sông lớn xuất hiện từ đằng xa dưới ánh tà dương, hắn hô hét thỏa thích, hết mười sáu ngày cuối cùng hắn có thể thích ứng được năm nghìn lần rút đao hành hạ không gì so sánh được mỗi ngày.
17 Người trong thảo nguyên là tộc người rất kỳ quái, nếu ngươi một mình tới một bộ lạc, không ai sẽ bởi vì ngươi nghèo rớt mùng tơi mà khinh thường ngươi, bọn họ sẽ nhiệt tình khoản đãi ngươi, cho ngươi thịt ăn, cho ngươi uống rượu, nếu rất may mắn mà nói.
18 Đạt Khê Trường Nho đi đến bên cạnh con hắc mã của Lý Nhàn cẩn thận đánh giá, càng cảm thấy tò mò đối với con hắc mã nhìn không có vẻ gì đặc biệt này. Con hắc mã này nhìn vẻ bề ngoài không thể so với những con tuấn mã cao lớn hùng tráng khác, lấy thuật xem tướng ngựa cũng nhìn không ra có chỗ thần tuấn.
19 Thuốc độc, hơn nữa là độc dược giết người, điều cần nhất chính là phải vô sắc vô vị. Cuối cùng, Lý Nhàn đồng ý với Độc Cô Nhuệ Chí ngày mai đi săn một con rồng bay về hiếu kính y, Độc Cô Nhuệ Chí mới miễng cưỡng đáp ứng tháng này nếu như không có trà cũng đi.
20 Lý Nhàn hơi sửng sốt, sau đó thu cung lại đeo lên lưng, giống như con sóc linh hoạt trèo lên một cái cây đại thụ nhẵn bóng, cây lá kim không che nổi thân hình của Lý Nhàn, nhưng bởi vì đủ cao, cho nên nếu không phải cố ý nhìn thì khẳng định rất khó phát hiện ra sự hiện hữu của hắn.