Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Côn Luân Tâm Như Tử Hôi (4)

Chương trước: Tâm Như Tử Hôi (3)



-Sư điệt ngoan, ngươi có lo cho sống chết của tiểu tử này không?

Liễu Oanh Oanh nghiến răng, lớn tiếng:

-Ngươi thả hắn ra, ta để ngươi tùy tiện đi.

Hàn Ngưng Tử cười nói:

-Cái gì mà ngươi ta, nên gọi ta thế nào?

Liễu Oanh Oanh sững sờ, cúi đầu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu:

-Sư… sư thúc.”

Hàn Ngưng Tử đắc ý cười nói:

-Được đấy, đã nhận sư thúc, thì cần mang một ít quà đến tỏ lòng hiếu kính !

Nói xong thì giơ tay ra. Liễu Oanh Oanh cau mày nói:

- Cái gì?”

Hàn Ngưng Tử cười nói:

-Muốn giả vờ ngốc sao? Lấy Thuần Dương Thiết Hạp giao cho ta đây

Liễu Oanh Oanh hơi run, hoảng sợ nói:

-Thì ra là ngươi giá họa cho ta? Ta.. ta sớm phải nghĩ đến mới phải.”

Hàn Ngưng Tử cười khoái trá nói:

-Đa tạ ngươi đã giúp ta một việc là lôi kéo về phía mình những kẻ truy đuổi ngu ngốc đó. Ngươi cũng bắt đầu có một chút bản lĩnh, ta bốn lần lén vào Lôi Công Bảo, đều là không được gì mà trở về , ngươi lần đầu tiên là lấy được ngay.”

Liễu Oanh Oanh nghiến răng kèn kẹt, lấy ra thiết hạp nói:

- Ngươi thả người trước.

Khuôn mặt Hàn Ngưng Tử trầm xuống, cười lạnh nói:

-Liễu Oanh Oanh, ngươi định dùng thủ đoạn bịp bợm với ta, giờ vẫn sớm hơn một trăm năm đấy, nếu không mang lại, ta làm cho tiểu tử này máu tươi văng ra ba xích bây giờ”

Liễu Oanh Oanh vốn biết sư thúc này tâm ngoan thủ lạt, nói được làm được. Thuần Dương Thiết Hạp đối với nàng có cũng như không, nhưng Lương Tiêu lại căn bản không thể để tổn thương một sợi tóc, hơi do dự, cuối cùng mang thiết hạp ném qua.

Hàn Ngưng Tử tiếp lấy thiết hạp, mỉm cười cất vào trong tay áo, Liễu Oanh Oanh nhìn thần sắc của bà ta, lại cảm thấy không ổn, sốt ruột nói:

-Hàn Ngưng Tử, ngươi nói đồng ý giữ lời, thiết hạp trong tay rồi, đáng ra phải thả người đi thôi.”

Hàn Ngưng Tử cười nhạt, nói:

-Ta hỏi ngươi, sư thúc ta tên hiệu là gì?”

Liễu Oanh Oanh run run, nói:

-Tuyết hồ.”

Hàn Ngưng Tử cười nói:

-Chính xác đó là, sư thúc ta đúng là giảo hoạt như Hồ li tinh, lại còn hại chết sư phụ của ngươi, tự nhiên phải lưu lại đường thoát, để cho ngươi không dám tìm ta báo thù.”

Liễu Oanh Oanh run run, tức giận nói:

-Hồ li thối, ngươi…”

Trong lòng nôn nóng, không kìm được nước mắt rơi lã chã. Hàn Ngưng Tử khoái trá cười nói:

-Khóc tốt đấy, sư phụ rất thích nhìn người ta khóc, chảy hết nước mắt, cho đến khi khóc mù mắt đi, mới gọi là thỏa nguyện.

Nói xong đá một cái giải khai huyệt đạo cho A Băng, A Lăng, hai người vùng vẫy đứng dậy, Hàn Ngưng Tử mắt có vẻ chán ghét A Tuyết, lộ ra vẻ mặt ác độc, xì một tiếng nói:

-Mang nha đầu ngốc này đi theo.”

Hai người đỡ A Tuyết lên, theo bên cạnh bà ta, Hàn Ngưng Tử đảo mắt cười nói:

- Oanh Oanh ngoan, khóc từ từ nhé, chúng ta sẽ gặp lại sau ít ngày.”

Rồi cười yêu kiều một tiếng, xuyên rừng bỏ đi. Liễu Oanh Oanh vội vã, bất chấp thương thế chạy theo hai bước, bỗng thấy ngực đau nhói một cái, miệng thổ ra máu tươi. Vân Thù nóng lòng quan tâm, vội vàng nâng đỡ, Liễu Oanh Oanh lại hất tay của hắn ra, giận dữ nói:

-Cút đi, từ nay về sau, ta.. ta không muốn gặp ngươi nữa.”

Vân Thù chấn động, ấp úng nói:

- Nàng…. nàng nói gì thế?”

Liễu Oanh Oanh mắt đỏ như máu, căm hận nói:

- Ngươi phế bỏ nội lực của Lương Tiêu, ta hận ngươi muốn chết. Đúng vậy, ta lừa gạt ngươi, chủ yếu là định nhờ ngươi thay ta tìm hắn, sau cùng một đao giết chết ngươi, thay hắn báo thù.”

Nàng không làm gì được Hàn Ngưng Tử nên đem lửa giận đầy bụng phát tiết lên người Vân Thù, đem bao nhiêu suy nghĩ trong lòng nói hết cả ra.. Vân Thù chỉ nghe thấy tòan thân giá buốt lạnh lẽo, tam hồn lục phách tiêu tán cả. Được một lúc lâu, mới lờ mờ nghe được tiếng ngựa hí, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Liễu Oanh Oanh nằm phục trên lưng ngựa, chạy như bay xuống núi. Vân Thù muốn truy cản, hai chân lại nặng như chì, nặng nề vô cùng, lại ngồi bịch xuống phía trước cây đại thụ, dần dần hôn mê ngất đi.

Ngất đi đến gần tối, Vân Thù mới tỉnh lại một chút, mù mịt đứng lên, trông ra những đám khói lạnh hoanh dã nơi xa, sinh ra cảm giác không biết tiến thoái thế nào, loại tâm tình đấy, chỉ có năm đó cha hắn bị chết, tự mình đi đi lại lại trên Yến Sơn, đợi chờ sư phụ đến. Hắn đứng một thời gian, thất hồn lạc phách hướng về trước đi tới, đi quá nửa đêm. Hừng đông rực sáng, bỗng nghe phía sau truyền lại tiếng ngựa. Vân Thù vốn không muốn quay đầu nhìn lại, lại không muốn biết sắp có ai đến, chỉ đơn giản mong là có thể chạy trốn, mãi đến khi không còn một chút khí lực rồi dừng lại mà chết.

Bỗng nhiên giữa lúc ấy, tiếng vó ngựa dừng phía sau thân hình hắn, chỉ nghe một tiếng vù lớn, Cân Phi giống như một đại ưng lướt qua đỉnh đầu hắn, chặn lại phía trước. Vân Thù tâm thần hoảng hốt, theo tiếng dừng bước. Cận Phi tức giận nói:

- Hảo súc sanh.

Rồi vung chưởng đánh tới, nhưng chưởng mới đến được một nửa, nhờ vào tia nắng ban mai từ phía đông, bỗng thấy Vân Thù ánh mắt đờ đẫn, trên mặt đầy vẻ thê lương đau khổ, đột nhiên nhớ lại sư phụ chỉ có một người con, cánh tay yếu hẳn đi, cuối cùng không đánh mà hạ tay xuống. Phía sau Bạch Tam Nguyên lại nóng tính vô cùng, bỗng nhiên nhảy lên trước, một quyến đánh vào lưng Vân Thù. Vân Thù ngây ngây ngốc ngốc, thấy một quyền của hắn như gió đánh đến, vậy mà không né tránh. Cân Phi không thể nhẫn nại không nhúng tay vào, nắm vào cổ tay Bạch Tam Nguyên chặn lại.

Bạch Tam Nguyên tức giận nói:

-Cận đại hiệp! Nghiệt chủng đại nghịch bất đạo này, ngươi giúp hắn làm gì chứ?”

Cận Phi nóng mặt, ngượng ngập nói:

-Bạch lão ca, sư đệ ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện đời…”

Bạch Tam Nguyên cười nói:

- Đánh rắm.”

Rồi cố gắng giãy giụa, chỉ cảm thấy tay Cận Phi giống như vòng sắt, sốt ruột tức giận, miệng đầy đờm dãi nhổ vào mặt Cận Phi. Với bản lĩnh của Cận Phi, tránh né vốn là không khó, nhưng hắn trong lòng hổ thẹn, không tránh không né, nhận hết đám đờm dãi bẩn thỉu rơi vãi trên trán, từ trên hai má chảy xuống, vậy mà không dùng tay chùi đi. Bạch Tam Nguyên thấy thế ngớ ra, hung dữ lắc đầu, chuyển thân bỏ đi.

Lôi Hành Không lạnh nhạt bàng quan, giờ bỗng nói:

- Vân Thù, nữ tặc đó đâu?

Vân Thù thân hình chấn động, chầm chậm giương mắt lên, lầm bầm nói:

-Nàng đi rồi, sẽ không gặp lại ta nữa.”

Lôi Hành Không thấy hắn thần sắc suy sụp, thì cau mày, ngầm suy nghĩ hắn ở đây thì Liễu Oanh Oanh đương nhiên bỏ đi chưa lâu, lập tức không muốn dừng lại ở đây ,lạnh lùng nói:

-Cận Phi, tạm thời không tính đến chuyện lần này, ngày sau có cơ hội, Lôi mỗ thế nào cũng đăng môn bái phỏng một phen!

Cận Phi im lặng không nói, Phương Lan vừa nghe cũng khó chịu, cười hắc hắc nói:

-Lôi Công Bảo có chỗ chống lưng nào, lão đầu nhi đây đều biết cả. Dám chọc vào Thần Ưng Môn sao? Sợ rằng có chút kém thế đấy!

Lôi Hành Không cười lạnh nói:

-Đại gia cưỡi lừa xem hát, đi là đúng rồi.”

Kéo theo Lôi Chấn phu phụ, tức giận bỏ đi. Sở Cung chịu tổn thất dưới kiếm của Vân Thù, chân trước vẫn còn băng bó kín, lần này nhe răng, lạnh lùng nói:

-Cận môn chủ thật là huynh đệ tình thâm! Chúng ta về sau có cơ hội gặp lại, hắc hắc, hẹn gặp lại sau!”

Rất sợ bị Lôi Hành Không vượt lên một bước bắt được Liễu Oanh Oanh, liền thúc ngựa ra roi, như trận gió đuổi theo phía trước.

Những người khác nhìn qua Vân Thù, hoặc kinh hãi, hoặc khinh bỉ, chỉ ngại đối mặt với Cận Phi Phương Lan, không tiện ở đây gây chuyện, chỉ là nhao nhao lắc đầu, rồi bỏ đi bốn hướng. Được một lúc, giữa nơi rộng rãi trống trải chỉ còn lưu lại Phương Lan, Cận Phi và tiểu thư đồng Phong Miên. Phong Miên thấy bầu không khí thay đổi, không dám lại gần đứng, cong môi lên nhìn, trong lòng đã có chủ ý:

-Nếu hai người có dũng khí động đến một sợi lông của công tử, ta sẽ cho họ biết tay.”

Cận Phi im lặng một lúc, thở dài nói:

-Ta tưởng liên kết Lôi, Sở hai nhà, cùng chống ngoại địch. Ai biết không thành bằng hữu, ngược lại thành đối đầu.” Phương Lan hừ một tiếng, mục quang như thước, trông qua Vân Thù, nghiêm mặt nói:

-Tiểu tử, ta hỏi ngươi một câu: ngươi luyện thành một thân võ công, rốt cuộc là để làm gì?

Vân Thù vốn tưởng bị hai người trách mắng, nghe chất vấn, ngơ ngác trả lời:

-Là tìm Tiêu Thiên Tuyệt báo thù.”

Phương Lan cười lạnh nói:

-Nói láo.”

Vân Thù lại thêm sững sờ, chỉ nghe Phương Lan nói:

-Ta xem ngươi luyện tập là để vui chơi với gái mà thôi?

Vân Thù mặt đỏ tới tận mang tai.

Phương Lan lạnh lùng hừ một tiếng, lại nói:

-Xưa nay cá nhân là việc nhỏ, quốc gia là việc lớn. Cổ nhân nói hung nô chưa diệt, nói gì đến gia vi! Như nay giang sơn Đại Tống lâm nguy có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đại trượng phu chính là nên rong ruổi nơi sa trường, vì quốc gia giết địch. Ngươi như thế? Hà, chỉ vì một cô gái trộm gà bắt chó thất hồn thất phách. Khổ sao Vân Vạn Trình gia môn bất hạnh, sao lại rơi vào cảnh hổ phụ khuyển tử thế này?

Vân Thù thân hình run rẩy, lúc ấy bỗng nhiên, giọng nói của người cha đã chết lại hiện ra trước mắt: Đêm dưới ánh đèn đọc sách, sáng sớm luyện công, trừ gian diệt ác, chống lại nhục ngoại xâm. Nhất thời, vô số chuyện cũ như ảo ảnh lưu lại trong đầu chớp qua, được một lúc toàn thân hắn mồ hôi lạnh chảy ra, Vân Thù hết nhìn Phương Lan, lại nhìn Cận Phi, môi nhè nhẹ run lẩy bẩy, bỗng hai đầu gối mềm nhũn, ngã ra tại trận.

Cận Phi thở dài một tiếng, đưa tay đỡ hắn đứng lên, nói ra:

-Việc này coi như kết thúc, chỉ mong ngươi còn nhớ lời Phương lão, tương lai giết vài tên thát tử mới được!”

Phương Lan cười nói:

-Giết thát tử, nhớ chia cho lão phu một chút!”

Cận Phi cười nói:

-Thiếu Phương lão thế nào được?

Hai người nhìn nhau cười lớn.

Phong Miên nhìn Phương Lan trừng mắt tức giận, chỉ sợ trước mắt có việc nghiêm trọng, không ngờ nhìn qua một lúc, mọi người lại vui vẻ khuôn mặt, không sử dụng đến những khẩu khí đao to búa lớn nữa. Vân Thù than thở

- Sư huynh, ta vừa rồi đắc tội với các hào kiệt….”

Cận Phi xua tay nói:

-Người khác làm thế nào, là chuyện của người khác, chỉ cần ngươi có lòng báo quốc, nghĩ đến huynh đệ chúng ta, thế được không?”

Nói xong lông mày lưỡi mác giương lên, hào khí kinh nhân.

Phương Lan cười nói:

-Nói câu này, mới là đồ đệ của Vân Vạn Trình đấy!

Ông ta cởi bầu hồ lô buộc ở thắt lưng ra, chính là muốn uống rượu thỏa thích, đột nhiên tậm chuyển động, vỗ vỗ hồ lô, cao giọng hát:”

"Nghiêm phong xuy sương hải thảo điêu, cân cán tinh kiên hồ mã kiêu; Hán gia chiến sĩ tam thập vạn, tương quân kiêm lĩnh hoắc phiêu diêu ……

(dịch nghĩa: Gió cắt da cắt thịt, cỏ ngựa lẫn sương rơi, tuấn mã ôi kiêu dũng, Hán gia lính đông sao, tướng dẫn quân tiến tới, phong độ thật phiêu diêu)

Những câu thơ này nhiều ít lọt vào tai, Cận Phi nhiệt huyết lại càng sôi lên, chính là bài là trước kia thơ Vân Vạn Trình lúc sống thường ngâm, hắn từ nhỏ từng nghe đã thuộc hết. Phương Lan uống một hớp rượu lớn, ném hồ lô qua cho hắn. Cận Phi uống một hụm, cảm kích hát tiếp:

Lưu tinh bạch vũ yêu gian sáp, kiếm hoa thu liên quang xuất hạp; Thiên binh chiếu tuyết hạ ngọc quan, lỗ tiến như sa xạ kim giáp. Vân long phong hổ tận giao hồi, thái bạch nhập nguyệt địch khả tồi."

(dịch nghĩa: Ánh sao lông trắng, kiếm tỏa hào quang, thiên binh đạp tuyết, giáp vàng long lanh, hai đoàn quân giao chiến, ngày thái bạch thành công)

Hát xong mang bầu rượu ấn vào tay Vân Thù. Vân Thù chỉ thấy tim đập như sấm, hai tay nắm bầu rượu hơi run, cao giọng hát lên:

Địch khả tồi, mao đầu diệt; Lí hồ chi tràng thiệp hồ huyết, huyền hồ thanh thiên thượng, mai hồ tử tắc bàng, hồ vô nhân, hán đạo xương, hồ vô nhân, hán đạo xương!”

(dịch nghĩa: ngày thái bạch thành công, vó giẫm máu quân hồ, dưới bầu trời xanh trong, hồ vô nhân, hán đạo xương, hồ vô nhân, hán đạo xương)

Hắn tâm bệnh được giải trừ, mấy câu hát nảy ra, như sóng lớn cuộn dâng, mây trôi ngàn lớp, khí thế hào hùng, khẳng khái bất phàm, hát xong giơ hồ lô lên, tràn đầy tửu khí .

Phương Lan vỗ tay than thở nói:

- Bọn giặc Hồ không có nhân tính, người Hán đâu thể phồn vinh? Ngày đấy lão đầu tử không thể đợ được nữa rồi!

Hắn nắm tay hai người, xếp chồng lên nhau, trầm giọng nói:

-Lão điêu nhi dù là người trong giang hồ, chỉ là không quên giết hết loài mọi rợ, bắc dẹp yên Trung Nguyên. Di nguyện của hắn hiện đặt trên người hai ngươi. Cái đó gọi là huynh đệ đồng lòng, đặc biệt là đồng lòng, sự việc hôm nay, lão đầu tử không muốn thấy lần thứ hai!

Cận Phi năm tay Vân Thù, nhìn thẳng vào mặt hắn, trịnh trọng mà nói:

-Phương lão yên tâm, tại hạ với Vân Thù, cả đời này đã và sẽ là huynh đệ!

Vân Thù thân thiết nắm chặt tay sư huynh, trong lòng có trăm nghìn cảm xúc.

Loading...

Xem tiếp: Di Tinh Hoán Đẩu

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Akaineko

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 66


Thất Tâm

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 8



Việt Ngữ Tàn Phiến

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 16