1 Bắt đầu nà -Ba, mẹ, đừng bỏ con, huhu. -Xin lỗi con, chúng ta đã không còn gì rồi. Thành thực xin lỗi con -Hu hu, "tại sao, sao đến cả ba mẹ tôi lại còn nhẫn tâm như thế chứ?" Ba mẹ Ngọc Bích bước đi, bỏ lại đứa con gái vừa tròn 15 tuổi khóc lóc giữa trời mưa gió.
2 -Ngon quá đi mất thôi, cho bát mỳ nữa đi. Anh này, nhìn tôi sao chăm chú vậy, mặt tôi có dính nhọ à. -Tại tôi thấy cô ăn tổng thể 3 bát rồi, vẫn muốn ăn sao? Ăn mỳ nhiều sẽ nổi mụn đấy! -Có vài bát mỳ tôm cũng kiệt sỉ vậy? Không kần anh phải quan tâm -Pó tay với cô luôn.
3 "Không không, không có gì đâu, ngày khai giảng hay làm cho tớ hồi hộp ấy mà, nhìn cảnh vật hôm nay đẹp là thường, nên hơi phấn khích" (Kì thật là vui sướng vì Ngọc Bích ăn mặc nhà quê quá) Nghe đến đây, Ngọc Bích thò đầu ra cửa sổ, các bạn học sinh đi học rất tấp nập.
4 -"Sao, không nói được câu nào phải không, tao ghét phải giả vờ thân thiết với mày lắm rồi, trước kia tao chơi với mày chỉ vì tao có thể lợi dụng mày mà thôi.
5 -"Cô?" -"Anh ngạc nhiên quá phải không Việt hùng?"- Kelly cười khẩy -"À, Uhm, đằng nào thì chúng ta đã không còn quan hệ gì, tôi việc gì phải quan tâm ệt, cái tên người yêu cô đâu, sao ko đi học cùng cô?"- Việt hùng nói xong bỏ ra ngoài, không muốn gặp lại con người này -"Anh Việt hùng à, sao anh lại nói thế, từ trước đến giờ em chỉ yêu mình anh thôi , thật vậy đó"- Kelly chạy theo kéo tay Việt hùng.
6 Tùng tùng tùng"trống vào lớp" -"Hôm nay là đến bàn của Hà My trực nhật rồi!"- Lớp trưởng -"Bích đi dặt dẻ hộ tớ!" Hà My Ngọc bích chạy đi dặt dẻ hộ Hà My, và một người đi theo.
7 Tại đài loan -"Alo" -"Alo có phải ông Ngọc ko" -"Phải" -"Chúng tôi là tập đoàn trang sức lớn nhất Anh quốc, cậu chủ Jen của chúng tôi muốn hợp tác với ông để gây dựng lại tập đoàn đá quí của ông tại Việt nam" -"Cám ơn, cám ơn" Đặt máy điện thoại xuống, lòng ông Ngọc bỗng trào dâng, ông quá đỗi vui sướng, ko thể tin được, như một kì tích vậy -"Bà ơi, thế là chúng ta sắp gặp lại Ngọc Bích rồi" -"Tôi nhớ nó quá, từ lúc bỏ nó ra đi, ko lúc nào tôi ko tự trách mình quá tàn nhẫn với con bé" -"Bà yên tâm, tôi đã tìm được cơ hội gây dựng lại tập đoàn rồi, sẽ nhanh thôi" -"Ai giúp chúng ta vậy?" -"Cậu chủ Jen " -"Cậu ta ko có điều kiện gì à, chịu giúp ko chúng ta ư" -"Tôi ko biết nhưng chỉ cần xây dựng lại sự nghiệp, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận!" nhảm tý, mình thấy khá giống tâm trạng của cả 3 người.
8 Từ hôm đó, N Bích và V Hùng luôn tránh mặt nhau. Học cùng lớp nhưng ko hề nói chuyện, Khi thoảng Bích có bắt gặp Hùng đi cùng Kelly ở hành lang nhưng cố cúi mặt xuống làm bộ không để ý.
9 -"Tí biết tay anh" -"Hai người tám thế đủ chưa? nói nhiều quá đấy" -Hà my -"Đúng đấy, hai người ko thấy anh Việt Hùng ngồi giữ trật tự từ nãy giờ sao?"- Kelly -"Chị đang là người nói nhiều nhất đấy- V Huy" Cả máy bay sôi động tiếng cãi nhau duy chỉ có một người im lặng, cô độc -"Whoa, Sapa đây sao? đẹp thiệt đó!"- Hà my -"Đẹp thì đẹp nhưng lạnh muốn chết!"-V Huy -"Lạnh thì càng sướng, em lại được thể anh ôm!^^" -"Đừng có mơ" -"Sao, anh Hùng ko nói gì vậy? anh ấy buồn gì hả?"- H My -"Anh ấy là thế đó, đừng bận tâm làm gì! Đến nơi rồi, mọi người xuống thôi" Ngọc Bích bước xuống xe, có cái cảm giác lạnh lẽo cả mùa đông, hình như lạnh hơn Hà Nội rất nhiều -"Em có lạnh ko?"- Jen -"Có hơi hơi!" -"Uhm, vậy thì đi nghỉ đi nhá!^^Anh đi thăm một người bạn, hẹn chiều gặp lại" -"Mọi người! Tập trung ở khách sạn Thiên Hương gần đây, chiều sẽ bắt đầu hành trình tham quan"- V Huy: - Cô bỏ tay tôi ra được rồi đó, Hà my, khó chịu quá" -"Ứ, lâu lắm rồi ko đc khoác tay anh Huy thân yêu! Đợt trước anh chỉ đi cùng Ngọc Bích đấy thôi" Nhắc đến Bích, Huy hơi chạnh lòng, dù gì thì Huy cũng đã từng làm chuyện ko đáng đối với một cô bé tốt bụng như thế, bây giờ cô ấy trở nên lạnh lùng, một phần cũng là do lỗi của mình ngày đó! " -"Nào đi thôi"- Hùng Ngọc Bích mệt mỏi bước vào khách sạn, vì là mùa đông, có tuyết nên lượng khách du lịch rất đông, trông họ ai cũng vui vẻ, còn mình thì.
10 -"Ko ngờ anh Huy lại đồng ý đi cùng nhóm với em, he he - Hà My tự sướng -"Cô có vẻ phấn khích nhỉ?" -"Tất nhiên rồi, em rất vui sướng khi bạn đồng hành của em là một hoàng tử đẹp trai, hiền lành với lại trong khung cảnh lãng mạn thế này, vai nam chính thường hôn vai nữ chính " -"Bó tay, ko biết nói gì hơn, cái đầu cô toàn nghĩ linh tinh" Huy lẩm bẩm, rồi dạo bước thật nhanh, bỏ rơi Hà My càng xa càng tốt, nói nhiều quá -"Em là rất quí mến mọi người, là một cô gái tốt và.
11 Bích mở to mắt, hắn đang ôm mình ư, ac ac mình ngu quá, sao lại thử hắn làm gì để bây giờ phải thế này, trông vẻ mặt kia thật ngố -“Em yêu anh, hoàng tử của em” Bích nói nhỏ đủ cho Hùng nghe tiếng, cánh tay V Hùng siết chặt hơn, trời lạnh mà sao thật ấm áp.
12 Nó ngước nhìn Hùng, trời ơi đẹp trai quá , may là anh ấy đã ở lại. Hùng mỉm cười với Bích nhưng nụ cười tắt ngấm khi nó. . . . -"Anh V Hùng. . . sao anh có 3 mặt thế ! em nhìn ra 3 cái miệng, 6 con mắt và và.
13 -"Hãy khóc nữa đi , có anh ở đây rồi , nhưng còn Việt Hùng , em ko định nói chuyện này với nó ư ?" -"Em ko muốn ai biết về chuyện này " -"Ko đc " Nó long lanh con mắt :"Đây là thỉnh cầu cuối của em mà, xin anh đấy" -"Anh ko thể !" -"Kể cả em cầu xin " -"Đúng " Jen dứt khoát Nó bỗng quỳ xuống -"Em làm gì vậy ? Đứng dậy đi " -"Anh có đồng ý ko ?" -"Thôi được rồi , nhưng em hứa với anh, phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ để trị bệnh nha !" -"Em hứa !" -"Cô bé đáng thương !" Jen ra về , nước mắt chảy dài.
14 -"Tôi nghẹt thở rồi , cô có thể bỏ ra được chứ ?" -"Hỳ, xin lỗi , mà ko, anh mới là người xin lỗi chứ !" -"Tôi ư, có nhầm ko ?" -"Ko !" -"Hàm hồ , thế tại sao tôi phải xin lỗi, cô giải thích đi !" -" Thứ nhất : anh yêu em mà ko dám nói ra " -"Linh tinh " -"Từ từ nghe đã : Lúc sang Anh , Anh chưa từng viết thư, gọi điện cho bạn bè , cho Ngọc Bích, cho anh V Hùng, cho em.
15 Người con trai ấy cuối cùng cũng đã đến , cười với Ngọc Bích. . Nó chợt chạy ra ôm chặt lấy người đó -"Em cứ tưởng anh sẽ ko tới " -"Ngốc à, em ngồi đây chờ anh đó hả, em có biết em đang ốm ko ?" -"Em ko quan tâm, em chỉ cần đc nhìn thấy anh mà thôi " -"Tặng em nè " Hùng chìa bó hoa ra -"Trời.