41 Lương Tiêu càu nhàu một tiếng rồi nghiến răng nhắm mắt, không nói tiếng nào. Minh Quy tức giận giơ chân lên định đá vào Thái Dương huyệt của Lương Tiêu, nhưng lại sinh ra do dự trầm tư nghĩ: "Vô luận thế nào cũng phải khiến tiểu tử này nói ra chỗ ảo diệu của Tam Tài Quy Nguyên chưởng, tìm hiểu tường tận thì tương lại có gặp thằng cha đó cũng có cách khắc chế.
42 Ngày hôm sau, thế núi đã dần bằng phẳng, hai người ra khỏi khu Quát Thương Sơn, tiếp tục đi về phía bắc. Dọc đường cũng có cao thủ của Thiên Cơ cung xuất hiện, nhưng Minh Quy xảo kế trăm đường, luôn chạy được trước.
43 Hôm sau, thuyền vào Cô Tô, chỉ thấy núi ôm lấy hồ, cầu liền với nước, thuyền bè lượn quanh như một bức họa. Lương Tiêu nhìn đến say sưa, rời khỏi khoang thuyền đứng trên đầu thuyền, lại nghe tiếng cười đùa vui vẻ, ngửng đầu nhìn lên chỉ thấy lầu các hai bên bờ toàn là nữ lang trang điểm rực rỡ.
44 Hoả Chân Nhân chỉ vào đôi câu đối trước cửa, cười nói: - Chủ thượng nhìn này, câu đối này có chỗ nào tuyệt diệu? Thoát Hoan nhìn câu đối rồi lắc đầu ngâm: - "Khuyến quân canh tiến nhất bôi tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu" (Khuyên người hãy cạn chén son, Mối sầu muôn thuở ta cùng phá tan), ừm, mấy chữ này hả, cũng khá đẹp đó! Hoả Chân Nhân cười nói: - Chữ đương nhiên là đẹp, nhưng trong câu đối này có chỗ bí mật khác, chủ thượng nhìn lại xem! Thoát Hoan trầm ngâm một chút rồi vỗ tay nói: - Đúng vậy, quả nhiên là có bí mật khác.
45 Lương Tiêu kêu lên: - Bốc phét! Bốc phét! Sở Uyển cười nhạt nói: - Ngươi không tin cũng chẳng sao. Dù sao thì chuyện này cũng lan truyền khắp võ lâm phía nam rồi, ngươi nghe ngóng một chút là biết ngay.
46 Lương Tiêu đi đến trước miếu, chỉ thấy miếu thờ một pho tượng thổ địa, ở chính giữa miếu có một đống lửa đang cháy to. Ba gã nông dân cởi trần, cười nói râm ran, một con chó thui lớn đang được quay trên cành củi khô, lửa hồng liếm lên từng thớ thịt, mỡ chảy tong tỏng, xèo xèo thành tiếng.
47 Lương Tiêu tận dụng bóng đêm, chạy được vài trăm bước trong rừng, bỗng toàn thân chấn động, dừng lại cao giọng quát:- Xuống cho ta. Trong rừng im ắng, chẳng thấy ai trả lời.
48 Lúc này những người khác lần lượt tỉnh lại, ai cũng ôm đầu rên xiết. Cửu Như xua tay, cười khà khà nói:- Thôi được rồi, tất cả cút đi cho ta. Sở Cung đỡ Lôi Chấn đứng dậy, trừng trừng nhìn Cửu Như hậm hực nói:- Đại sư nếu có gan thì hãy chờ ở đây một lúc.
49 Lão còn chưa dứt lời thì ngoài cửa cũng có người nói:- Hay cho câu nói khoác. Cửu Như ha ha cười nói:- Con sâu nói leo, ngươi đã đến rồi!Người kia nói:- Lão già nghiện rượu, ta đã đến đây!Cửu Như phì một tiếng, gõ xuống đất hát:- Hồ ly hoang học sư tử gầm, Hoàng Hà chín khúc sông ngừng chảy, trên trời dưới đất tuyết ngập tràn, Nhị Lang chết cóng gọi Thiên Cẩu.
50 Sở Tiên Lưu nhìn cô rồi cười nói:- Hay lắm, ngươi cứ thử xem sao!Rồi dang rộng hai tay để lộ phần trống trước ngực. Liễu Oanh Oanh vừa định đứng dậy thì Lương Tiêu chợt nắm lấy cổ tay trắng như tuyết của cô, khẽ nói:- Lão già này e là đã trách nhầm cô rồi.
51 Sở Tiên Lưu nổi tiếng về kiếm pháp nhưng lại không mạnh về khí lực, lúc này phải bỏ thế mạnh dùng thế yếu nên thời gian chưa lâu đã cảm thấy khó khăn.
52 Lương Tiêu cau mày nói:- Thường có câu: "Kẻ tham thường đi với nhau, khéo sao kẻ nào cũng vậy. " Nếu như nhị đồ đệ dùng thủ đoạn chiếm đoạt chiếc hộp thì phải làm thế nào?Sở Tiên Lưu nói:- Câu này hỏi không được thông minh cho lắm, nếu như mở được hộp sắt thì nhị đồ đệ luyện thành võ công trong đó, đánh bại đại đồ đệ, tất nhiên chẳng cần phải giở thủ đoạn.
53 Liễu Oanh Oanh phải chen chúc với Lương Tiêu thì vừa xấu hổ vừa lo lắng, giơ tay đấm cho hắn một quyền muốn đẩy hắn ra khỏi chuông nên trên quyền có dùng chân lực nội gia.
54 Sở Tiên Lưu quay đầu lại nói:- Cô bé, lời hay ai ai cũng nói được, nhưng còn có rất nhiều chuyện, ngươi không chối được đâu. Âm thanh chưa dứt đã nghe một giọng nói rất âm trầm vang lên:- Lời của Tiên Lưu công rất có lí, như việc chiếc hộp đó có chối cũng không được.
55 Lương Tiêu cười nói:- Nói như thế thì cho dù có bao nhiêu que tăm, ông ta đã chém ra một chiêu là nhất định phải chặt hết thành ba đoạn?Cửu Như gật đầu nói:- Không sai.
56 Chúng nhân thấy Thích Hải Vũ cước bộ dù như cuồng phong nhưng mộc côn dưới chân vẫn bất động, không tự chủ được cùng ồ lên. Sở Tiên Lưu nhìn sang Cửu Như, ngập ngừng định nói lại thôi, Cửu Như tay vân vê chòm râu, cười nhạt:- Ngươi đoán không sai.
57 -Một kẻ khinh bạc phụ nữ như thế, chết cũng đáng mà!Tuy nghĩ như vậy, nhưng Liễu Oanh Oanh vẫn nhìn ra đường, nước mắt tuôn rơi. Mắt đang nhòa đi vì lệ, cô chợt trông thấy Lương Tiêu bước thấp bước cao đi tới.
58 - Mấy hôm nay chạy đi chạy lại vã cả mồ hôi, người ngợm bẩn quá, ta phải tắm rửa thay quàn áo, ngươi ra bờ sông đi, không được nhìn lén đâu đấy. Rồi đứng dậy lục bao thồ tìm quần áo.
59 - Năm ta vừa chín tuổi, sư thúc đột nhiên trở về núi, mặt mũi xanh xao hao gầy, vẻ mệt mỏi lắm. Bình thường bà rất thương ta, mỗi lần trở lại Thiên Sơn đều đem cho ta rất nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon, bế ta đi chơi đùa khắp mọi chỗ.
60 - Tên mọi rợ kia, ngươi bắn khá lắm!Lúc này phương đông đã chuyển sang màu trắng, nắng sớm chiếu rõ hình dáng người đó, chỉ thấy hắn mặt tím râu dài, lông mày dài, mắt như hai vầng trăng cong lạnh lẽo, uy thế lẫm liệt.