1 Bốn mùa luân chuyển. Mùa xuân đã sang. Những ngọn núi khoác lớp áo trắng bạc bắt đầu trở lại diện mạo vốn có, lúc băng tuyết tan thành muôn ngàn dòng nước ngoằn ngoèo như bầy rắn, bò cuồn cuộn đổ mau xuống dưới chân núi.
2 - Vũ Duy Ninh tại sao đêm qua người lại không ngủ yên vậy?Vũ Duy Ninh chúm chím cười nói:- Chu đại thúc, người cũng lại muốn chòng ghẹo tôi nữa à?Đầu bếp họ Chu cười hô hố nói:- Không không, già này lúc tuổi còn trẻ như chú bây giờ, tối đến cũng thường không ngủ yên.
3 Vũ Duy Ninh trong lòng suy nghĩ, chân đã sải bước tới trước gian địa lao thứ hai. Chỉ thấy trong lao phòng quả nhiên có một người xếp bằng ngồi trên chiếc giường gỗ Người ấy tuổi trạc bốn mươi, mặt dài rất khó coi, mắt nhỏ mà tròn, môi nhọn mà miệng rộng, ở giữa là một cái mũi hếch, lại thêm mái tóc dài rũ xuống vai mới nhìn thật giống hệt một con chồn.
4 Nhưng vừa gọi ra ba tiếng "Du đặc sứ", chàng đột nhiên im bặt sững sờ!Té ra người vừa lặng lẽ đáp xuống không một tiếng động ấy không phải là Bạch Hiệp Du Ngọc Long mà là một người áo trắng.
5 Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:- Cũng đều là bọn ma đầu tàn ác nổi tiếng trong võ lâm, bảy mươi hai người ấy là do mười tám đặc sứ áo vàng của Đồng Tâm Minh cùng chưởng môn các phái đem hết võ công và mưu trí ra mới bắt được, đến nay chỉ một phen chạy thoát hết!Vũ Duy Ninh lại hỏi:- sau khi bọn họ ra khỏi Chính Tâm Lao rồi, sẽ làm gì?Thánh Hiệp Du Lập Trung đột nhiên trợn mắt, trầm giọng chửi:- Đồ ngu ngốc! Bảy mươi hai gã ma đầu thoát khỏi Chính Tâm Lao cũng như bảy mươi hai con cọp dữ sổ chuồng, mà ngươi còn chưa biết chúng sẽ làm gì à?Vũ Duy Ninh run sợ hạ giọng nói:- Tiểu nhân tội lớn ác nhiều, đến nay xin tùy ý minh chủ xử trị!Thánh hiệp Du Lập Trung quát:- Lão phu không xử phạt ngươi, ngươi cút đi cho rồi!Vũ Duy Ninh ngây người ngước mặt hỏi:- ủa.
6 - ồ, cái cửa sổ này không cài then, hay là bà Vũ đi qua chỗ này?- Bà ấy leo ra cửa sổ làm gì?- Phải đấy, bà ấy mù cả hai mắt, làm sao dám leo ra cửa sổ?- Mà cho dù leo ra được, cũng vẫn có thể ra đằng cửa, cần gì phải leo ra cửa sổ?- Tôi thấy.
7 Lão khiếu hóa ấy tuổi khoảng lục tuần, mặt đen như quỷ sứ, tóc rối tung dài buông tới vai, mặc một tấm áo ngăn rách rưới, vai trái khoác một cái bọc vải, tay phải chống một cây gậy gỗ, đi thẳng vào miếu ngồi xuống cạnh bàn thờ thần nghênh ngang như chỗ không người, lớn tiếng than vãn:- A ôi! A ôi! Con bà nó chứ cái xứ này, đi suốt nửa ngày không thấy một cái nhà nào, chắc lão ăn xin ta chết đói mất thôi!Y lại lải nhải nhăng nhít một hồi, chợt nhíu nhíu mũi chĩa ra bốn phía hít loạn lên một lúc, hỏi lớn:- Hừ, mùi thơm gì ở đâu ấy nhỉ?Vũ Duy Ninh mệt mỏi muốn ngủ, lại bị lão khiếu hóa quấy rầy không sao nhắm mắt, trong lòng bực tức, nhịn không được cất tiếng nói:- ông già ơi, ông nói nhỏ một chút được không?Lão khiếu hóa trợn mắt nói:- Phì! Lão ăn xin ta nói chuyện một mình, có đụng chạm gì tới tiểu tử ngươi chứ?vũ Duy Ninh nén giận hừ nhỏ một tiếng, nhắm mắt lại, không buồn cãi cọ với y.
8 Hôm sau, Vũ Duy Ninh tính tiền rời khách sạn, hỏi được đường tới phủ Thiên Tân, bèn theo lời chỉ bảo của lão nhân, đi thẳng tới phủ Thiên Tân. Sáu ngày sau, chàng tới phủ Thiên Tân.
9 chẳng bao lâu, sắc trời u ám đã trở thành tối đen. Chàng đang sắp ngủ, chợt nghe ngoài miếu có tiếng người nói, thoáng giật mình, vội vàng trở dậy. - ồ, đây là một gian miếu gì thế này?- Ta thấy có lẽ là miếu sơn thần.
10 cừu văn Thông cười nụ nói:- Cũng được, nhưng cẩn thận đừng làm hại đến tính mạng y, bắt sống mới được nhiều tiền. Hắc Sát Thủ Điêu Minh cười hô hố một hồi, rồi cầm vững ngọn chuỳ thủ từ từ bước sát tới Vũ Duy Ninh, nói:- Tiểu tử, nếu ngươi sợ ăn dao thì mau mau cúi đầu để bọn ta bắt đi!Vũ Duy Ninh trông thấy đối phương rút chuỳ thủ ra, thật ra trong lòng cũng có phần run sợ, nhưng nghĩ tới ý nguyện của mình, lại thêm can đảm, trong lòng tự khích lệ.
11 Lập tức chàng phát giác ra Hắc Bạch nhị sát nằm còng queo trên nền miếu, chàng nhìn thấy bọn chúng đã chết cả, bất giác cảm thấy ớn lạnh. Chàng nhớ rằng chính mình phóng một cước đá Hắc Sát Thủ Điêu Minh, cũng nhớ rằng mình đánh trúng Bạch Sát Thủ Điêu Nghĩa một chưởng vọt máu mồm, nhưng vết đao trên lưng Bạch Sát Thủ Điêu Nghĩa từ đâu mà ra? Còn một tên "lão tặc" kia đã chạy đâu rồi?Hay là tên lão tặc ấy đã giết chết Bạch Sát Thủ Điêu Nghĩa?- Như vậy thì y đi đâu rồi?ồ, nhất định là y cho rằng mình chưa tỉnh dậy ngay được, có việc phải đi ra ngoài miếu, sao mình không nhân dịp này chạy trốn?Vũ Duy Ninh nghĩ tới đó, lập tức nhảy vọt một bước ra cạnh cửa, thò đầu nhìn ra ngoài miếu, nhảy thóc lên yên, giục ngựa chạy mau xuống dưới núi.
12 Quái Thủ Phiên Thiên nói:- Vì y chỉ ngươi ba tuyệt chiêu này, thực ra không có chỗ nào dùng được, Tả Khâu lão nhi tuyệt đối không thể trong ba chiêu này bị ngươi đánh ngã, Du Lập Trung làm như thế nhằm hai mục đích, thứ nhất là nếu quả ngươi bắt được Tả Khâu lão nhi, tự nhiên lúc ấy y rất có lợi, thứ hai là nếu ngươi thất bại, thì sẽ phải chết dưới chưởng của Tả Khâu lão nhi!Vũ Duy Ninh nói:- Nhưng nếu y muốn giết tiểu nhân,thì chỉ cần bắt tiểu nhân giao cho Đồng Tâm Minh phán xét lại chẳng hay hơn sao?Quái Thủ Phiên Thiên nói:- Không, y là một kẻ trong nụ cười có gươm sắc, xưa nay y không bao giờ đích thân giết, y chỉ muốn mọi người đều coi y là hiệp khách lòng dạ từ bi, lão phu đối đầu với y cả chục năm, y là người thế nào lão phu lại chẳng biết rõ hay sao.
13 Tam Tuyệt Độc Hồ giả chờ chàng móp đầu lần cuối xong, lập tức đưa hai tay ra đỡ chàng đứng dậy cười hì hì nói:- Đồ đệ ngoan, sư phụ đã nhận lễ của con rồi!Vũ Duy Ninh đứng thẳng người dậy xong, thân hình thuận thế xoay nghiêng, ào một cái vỗ luôn vào huyệt Quan Môn bên trái của đối phương.
14 Hôm ấy lúc bóng tịch đang chìm xuống phía tây, già trẻ ba người đã đi được bảy mươi dặm, nhưng trước mắt vẫn là đường núi quanh co đèo dốc, nhìn không thấy một chỗ nào là đất bằng cả.
15 Lúc ấy Thánh Hiệp Du Lập Trung mới quay lại Bách Nhẫn thiền sư cười đáp:- Nhớ lại mười năm trước, lão phu cùng thuyết thê từng tới quý tự, cách biệt hơn mười lần nóng lạnh, đại sư vẫn giữ được phong thái dung nghi ngày cũ, khiến người ta bội phục Vô cùng.
16 Không lâu, trời đã sáng. Già trẻ ba người cùng dậy rửa mặt, ăn sáng xong, lại rời chùa Ngũ Đài tiếp tục lên đường đi về phía tây bắc. Không ngờ đi chưa được bao lâu, con ngựa Tam Tuyệt Độc Hồ cưỡi chợt đi cà nhắc, Vũ Duy Ninh chợt bước đến cầm vó trước của nó nhấc lên xem, rồi nói:- ồ, rơi mất móng sắc rồi.
17 vũ Duy Ninh trong lòng lại rúng động nhưng không để lộ ra chỉ nói:- Đại thúc cho rằng tiểu nhân giết được ông ta à?Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:- Giết công khai thì không được, chứ đánh lén thì có thể, bây giờ ngươi trở về hiên phía tây, nhân lúc bất ngờ đâm y một đao!Vũ Duy Ninh toàn thân chợt thấy lạnh buốt từng cơn nói:- Nếu đánh lén không thành công, tiểu nhân cũng sẽ chết dưới tay Du Lập Trung, chủ ý của đại thúc thật là không có chỗ nào sơ hở!Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:- Hiện nay y hoàn toàn không ngờ vực gì ngươi, chỉ cần ngươi thật lòng giết y, chắc sẽ thành công.
18 Tam Tuyệt Độc Hồ cả kinh thất sắc, quay đầu định bỏ chạy, y chưa khôi phục công lực, lại thấy Thánh Hiệp Du Lập Trung chưa chết, tự nhiên chỉ có cách chạy trốn để cứu mạng.
19 Rồi đó Bán Phong thư sinh và Ma Y Quỷ Sư mỗi người đỡ một bên Thánh Hiệp Du Lập Trung đưa xuống địa đạo bên trong tòa phủ đệ hoang phế, Bệnh Lang Trung và Ngọc Diện Hoa Thi thì đỡ Tiếu Trung Đao Lao Kiếm Xương và Vũ Duy Ninh vào phòng.
20 vũ Duy Ninh bắt đầu nảy sinh mối đồng cảm với nữ nhân tóc bạc trước mắt, xưa nay chàng vẫn cho rằng mình và bà nội là những người bất hạnh nhất trên đời, hiện tại mới biết trên đời còn có kẻ bất hạnh hơn bà cháu mình, nghĩ tới nữ nhân tóc bạc này từ năm mười tám tuổi bắt đầu cuộc sống cô độc thê lương, trong lòng không kiềm được nổi trắc ẩn, chẳng lạ gì bà ta tóc bạc sớm.