1 Đang tiết mùa thu. Lá phong trên núi Tây Sơn đã đỏ hồng. Đầy trời sương trắng. Hôm nay mười ba tháng chín. Sáng sớm tinh sương. Lý Yến Bắc từ gian công quánthứ mười hai trong ba mươi toà công quán đi ra.
2 Lý Yến Bắc nói :-Tây Môn Xuy Tuyết cũng là bạn thân của Lý mỗ. Lý mỗ không muốn y liềumạng và nhất là không muốn lợi dụng y để đoạt địa vị hoặc tài sản của họ Đỗnhưng y tự mình muốn cùng người quyết đấu, Lý mỗ không ngăn cản được.
3 Trên tửu lầu im lặng như tờ không một tiếng động. Người nào cũng muốn ra đimà không bỏ đi được. Ai cũng biết lúc này và ở nơi đây sắp khai diễn một cuộc ác chiến kinh tâm độngphách.
4 Tiếng người đáp lại :-Hai con hổ tranh đấu tất một con bị tử thương. Thuyết này tuy cũ mèm mà vẫn đúng. Đại Trí lại nói tiếp :-Hai con hổ tranh đấu kết quả thông thường là cả hai con đều bị thương.
5 Lục Tiểu Phụng vẫn không nhúc nhích. Giữa lúc ấy, đột nhiên ngoài đường phốnhốn nháo cả lên rồi tiếng người hô hoán :-Người chết ! Đánh chết người rồi !Nghiêm Nhân Anh muốn thò đầu ra coi nhưng lại nhẫn nại đứng yên, chỉ liếcmắt đảo nhìn ngoài đường phố.
6 Tiểu Khả Lân té xuống đất ngất đi. Lúc Lục Tiểu Phụng chạy tới gã đã hôn mê bất tỉnh. Đêm tối ở trong khu vườn hoang, thằng nhỏ này ngã thấy người chết, dĩ nhiên gãhoảng hốt.
7 Những chuyện thị phi ân oán giang hồ phải chăng đều rắc rối, nhiêu khê nhưvậy ?Lục Tiểu Phụng thở dài nói :-Hoắc Thiên Thanh không phải tại hạ hạ thủ.
8 Diệp Cô Thành từ từ khép cửa sổ rồi lại mở ra. Ngoài cửa sổ vẫn còn vầng trăng tỏ như cũ. Diệp Cô Thành vẫn không quay đầu lại tựa hồ hắn không muốn để Lục TiểuPhụng ngó thấy vẻ mặt của hắn.
9 Lục Tiểu Phụng hỏi :-Đúng là Bạch Vân Quán sao đạo trưởng lại bảo là lầm chỗ ?Đạo nhân lạnh lùng đáp :-Người ta ai cũng có thể đến đây nhưng thí chủ thì không được.
10 Lục Tiểu Phụng hỏi : - Nếu vậy ngươi còn chờ gì mà không đi kiếm An Phúc ? Can Nhi Triệu đáp : - Nhưng có điều tiểu nhân chẳng thể không nói trước. Lục Tiểu Phụng giục : - Ngươi nói đi.
11 Thập Tam Di thở dài nói: - Công tử đáng kể là người có lương tâm. Lục Tiểu Phụng ngồi ăn luôn mấy miếng. Đột nhiên chàng hỏi: - Lý Yến Bắc đâu? Thập Tam Di đáp: - Y đi rồi.
12 Nhưng hiện giờ Tây Môn Xuy Tuyết vẫn còn sống. Lục Tiểu Phụng nhảy lên nói :-Tây Môn huynh đi ư ? Nếu trên đời này có người chữa thương được cho DiệpCô Thành thì người đó là Tây Môn huynh.
13 Đàn Thiên Tàm ở ngoài cửa An Định. Thiên Tử coi trọng muôn dân. Muôn dân lấy nghề nông làm gốc nên thiên tử tếđức Tiên Nông ở Nam Giao, hoàng hậu tế đức Tiên Tâm ở Bắc Giao.
14 Lục Tiểu Phụng thở dài nói: - Xem chừng hai bàn tay khéo léo của y chẳng những phải tự nhiên mà có, dường như y phải rèn luyện mới thành. Sự thực chẳng những y rèn luyện cực nhọc mà còn vì một điểm không ai hiểu được, đó là say sưa nghề nặn.
15 Gã thanh niên tự giới thiệu: - Tại hạ họ Đường. Lục Tiểu Phụng hỏi: - Đường Thiên Tung phải không ? Thanh niên ngạo nghễ đáp: - Chính thị. Thực ra gã có chỗ đáng kiêu ngạo vì trong bọn anh em họ Đường, gã là người nhỏ tuổi nhất mà võ công lại cao hơn hết uy danh vang dội hơn những người kia.
16 Lục Tiểu Phụng chẳng nói gì. Chàng không muốn thổ lộ trước mặt nhà sư chất phác mặc dầu trong bụng chàng đầy chất đắng ngòm. Bây giờ chàng mới biết mình đã gặp hai Nê Nhân Trương đều là giả hiệu.
17 Bọn con nít liền vỗ tay hoan hô : - Hay lắm ! Chúng cháu xin hát ngay và từ nay ngày nào cũng hát , hát hoài , hát mãi. Lục Tiểu Phụng trong lòng khoan khoái liền dậy bọn trẻ từng câu một.
18 Chẳng ai hiểu được Lục Tiểu Phụng lúc này là con người thông tuệ hay hồ đồ. Mặt trời dần dần đã xế về tây. Trước đây một giờ Lục Tiểu Phụng đã giao hết băng đoạn cho nnà sư chất phác.
19 Lục Tiểu Phụng cũng cười. Chàng nhất định bắt bọn trẻ chuẩn bị hát bài " Tư Không kia vốn quỷ thành tinh. . . ". Ngờ đâu bọn chúng lại vỗ tay hát vang : Tiểu Phụng nhưng không phải phụng hoàng Bộ hung tối hoắc lại ngang tàng Chuyền nghề xực phẩm chui trong lỗ Xực phẩn rồi bay dọa xóm làng.
20 Mục Dịch cũng đã sớm nhìn ra thế thắng bại của đôi bên, kêu lên:- Niệm nhi, không cần tỷ thí nữa, công tử gia hơn con nhiều lắm. Nghĩ thầm:- Thiếu niên này võ công cao cường, dường như không chỉ là bọn đệ tử khố gấm chỉ biết cờ bạc trai gái, để hỏi rõ gia thế của y xem, chỉ cần không phải là con quan lại nước Kim thì con gái mình cũng có chỗ nương nhờ suốt đời.