21 Lục Tiểu Phụng đột nhiên cất tiếng hỏi :- Ngày trước một con chim sẻ tưởng mình ghê gớm lắm vì nó biết bay. Nóngó thấy con lão hổ liền muốn tỷ thí xem ai bay cao.
22 Nguy Tử Vân hỏi :- Còn kiếm của Bạch Vân thành chúa thì sao ?Diệp CÔ Thành đáp :- Cùng một việc bất tất phải phiền đến hai chủ. Lục đại hiệp cũng là nhânvật mà tại hạ rất tin tưởng.
23 Hoàng đế đã phán ra câu gì đều không để cho bất cứ ai vi lệnh. Hoàng đế bảo người nào lui ra thì dù người ấy gãy chân rồi cũng phải bòxuống mà rút lui.
24 Thực ra kiếm pháp của hắn đã được chân truyền của phái Côn Luân. Diệp CÔ Thành liếc mắt ngó thanh kiếm của Đồ Phương lạnh lùng hỏi :- Ngươi đã phạm tội gì chưa ?Đồ Phương không hiểu.
25 Chàng không thể trả lời được mà cũng không giải thích được. Thật lànhững câu hỏi khó tìm đáp án , khó tìm giải thích mà cũng không ai phánđoán được. Lục Tiểu Phụng không thể giải đáp , không thể quyết đoán.
26 Xem chừng cuộc chiến này chẳng không khai diễn. Nguy Tử Vân sắc mặt trầm trọng , hai tay nắm lại thủng thẳng nói :- Các vị đều là võ lâm gia , tại hạ vẫn đem lòng ngưỡng mộ từ lây bản ýkhông dám vô lễ nhưng vì trách nhiệm.