1 Một cậu bé mồ côi bị bỏ rơi, một cảnh đời phải sống trong những nơi góc xó. . . Nhưng đó không phải là đường cùng vẫn còn những cách để sống phù hợp với nó nếu chúng ta không nản chí.
2 Ở đâu đó của một thế giới nào đó , đường phố tấp nập đông đúc người qua lại ,trong 1 xó hẻm không có một ánh đèn, có 1 cậu bé tầm 5 6 tuổi lắm lem , nhớt nhát , bẩn thiểu, gầy cồm có thể nói là da bộc xương ( ^^ giống Mao Mao nà ) , mái tóc đen tuyền cứng như rể tre.
3 Meo. . . meo. . . tiếng kêu của mèo mẹ đã làm cho Thiên Phong ngắt đi dòng hồi tưởng. Thiên Phong đứng dậy và quay lại cái gốc đen tối lúc này mà nhăm nhi cho hết cái xương gà trong miệng.
4 Sóng gió càng ngày mạnh, mặt nước càng dao động hỗn loạn. Hô ! Tiếng gió rít càng ngày càng mạnh, như cuồng phong vạn phá. Nó quyết qua người Thiên Phong như mún cắt da cắt thịt, tạo ra từng cơn đau đớn không dứt.
5 Đêm đen tĩnh mịch ấy cứ kéo dài mãi , kéo dài mãi dường như là vô tân, rồi có nhưng tia nắng như phá tan mọi thứ. Xa xa tại một khu rừng nhỏ hẻo lánh, cây lá xum xoe , trăm hoa đua nở, tiếng chim hót hòa quyện cùng tiếng nước chảy và tiếng lá xào sạt như tạo thành 1 bản nhạc của thiên nhiên hoàn hảo.
6 - Ọt…. ọt…. . ! Đang suy nghĩ miên man tự kỹ thì cái bụng lại sôi. Theo thối quen lâu ngày thì Thiên Phong tìm vòng vòng xem coi có cái gì bỏ bụng không, lủi thủi vào xó, chuôi vào thùng rác, tìm trong mấy cái ngõ hẻm.
7 Thiên Phong bổng tỉnh giấc với cảm giác mơ mơ màn màn, Thiên Phong phát hiện mình như đang nằm trên mây. Không biết cảm giác êm ái, ấm áp này từ đâu đến nhưng Thiên Phong chỉ ước sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất.
8 Cuộc hành trì trên biển , trên con tàu sang trọng cũng bước sang ngày thứ 7 thì tàu đã cập bến. Trong 7 ngày này, Thiên Phong cũng đã hiểu bít thêm về 1 tí về người dì từ trên trời rơi trúng này.
9 1 tên áo đen cầm theo 1 tờ giấy đến trước mặt của Trần Tuyết rồi đặt xuống sau đó đừng chóng nạnh tỏ ra vẻ uy hiếp. Trần phu nhân cầm tờ giấy đọc sơ qua sau đó xé thành những mãnh nhỏ rồi ném vào mặt tên áo đen đối diện.
10 - Chú Cao , dẫn Thiên Phong đi đi. Chuyện ở đây để ta lo. - Không phu nhân, từ ngày được phu nhân cứu cái mạng nhỏ sắp chết của Cao Trí này bên đường về.
11 - Nếu ngươi chỉ có tài cán như thế thì đi tìm chết đi. Xem “Lời Thỉnh Tội Của Địa Ngục” của ta. Tay trái của tên Hắc Mông đánh mạnh xuống mặt đất, tạo ra xung động khí kịch liệt, làm ật đất lún xuống , mọi chuyện chưa dùng ở đó… chỉ thấy đất nứt ra, trong cái khe không thấy đái ấy lao ra hàng trăm bộ xương trắng, tay cầm theo lưỡi hái.
12 - Có chiện gì vậy dì Trần ! Sao tay của dì lại run vậy ! Khi Thiên Phong ngước nhìn khuôn mặt của dì Trần thì giật nẩy người, vì lúc này sắc mặt của dì Trần trắng bẹt , ở khóe miệng đang rĩ ra máu.
13 - Sao rồi cô em ! Rất muốn chết à, haha nhưng mà ta lại không thích cho ngươi chết ngay lúc này… ta thích đùa giỡn với ngươi thêm 1 lát nữa đã. Nói rồi Hắc Mông bước từng bước từng bước tiến lại Trần Tuyết , nhưng khi hắn đi đến xác của Thiên Phong thì dùng chân sút mạnh 1 cái vào ngực của Tiêu Mao, xác của Thiên Phong văng ra cách đó 1 khoảng rồi ngừng lại.
14 Trên 1 hồn đảo khá lớn toàn màu xanh, chung quanh toàn là biển, nhưng không phải vì thế mà nó trở nên hẻo lánh mà chung quanh đậu đầy tàu có lớn có nhỏ, người tới lui rất tấp nập.
15 Khi những tia sáng của bình minh bắt đầu đánh tan cái màn đêm đen tối cũng là lúc Thiên Phong thức dậy, ngày nào cũng thế, Thiên Phong đều dậy sớm giúp dì Trần mở quán, rồi sau đó tập thể dục và tập các thế võ giúp cho cơ thể thêm linh hoạt.
16 Lênh đênh trên biển hơn 3 ngày thì tàu cập bến, suốt 3 ngày này Thiên Phong cũng biết thêm 1 chút về cuộc thi tuyển Quang Ảnh Giả này, cuộc thi này gồm 3 khu vực thi nhưng mỗi kỳ thì nội dung thi hoàn toàn khác.
17 Hơn 2 ngàn người chia ra từng nhóm từng nhóm lao vào khu rừng, bên trên chiếc vòng màu xanh ấy hiện lên 1 bản đồ tổng quát khu rừng giúp cho người thi tuyển định hướng về tòa tháp.
18 - Mày ráng chịu khó tí, vết thương được cầm máu rồi. Sau này gặp nguy hiểm nhớ trốn đi nhé! Thôi ta phải đi rồi, mày nhớ giữ gìn sức khỏe đó. Ý vết thương sắp lành rồi này! Mày lợi hại thật đó, mới có tí thời gian đã lành lại rồi.
19 Thiên Phong nói:- Tớ nghĩ mình nên lấy cái gì đó làm dấu lại, lỡ có bị lạc thì chúng ta vẫn có thể quay lại đường cũ. Zen bĩu môi:- Chuyện này ai chẳng biết! Bana cười gian:- Hai tên nhóc này ngốc quá! Sao chúng takhông phá thẳng mấy cái tường bằng cây này, băng thẳng một đường thử hỏi có nhanh gọn lẹ không? Dương Phàm nó với vẻ lạnh lùng:- Dẹp ngay cái ý tưởng điên rồ đó đi! Nếu làm được như thế thì ai cũng làm cả rồi, đâu tới lượt tụi mình.
20 Tòa tháp cao hàng trăm tầng chẳng biết đâu là điểm cuối bị mây trắng che phủ. Không khí bên trong tòa tháp có phần âm u, lạnh lẻo pha chút rùng rợn. Sau khi phần thi mê cung kết thúc, đã có 850 người đạt tiêu chuẩn đi tiếp vào vòng hai.
Thể loại: Khoa Huyễn, Xuyên Không, Dị Năng, Huyền Huyễn
Số chương: 50