1 Sở Tuần ngồi trước cái bàn tròn lớn ở trung tâm hội trường, hai chân bắt chéo, một chân khẽ lay động, khóe miệng mang theo nụ cười quen thuộc, cười đến ôn tồn, khiến người ta đặc biệt yêu thích.
2 Sở Tuần trở lại hội trường, làm như không có gì đổi sang ngồi một bàn khác, cùng mấy người quen biết trong kinh doanh câu được câu không nói chuyện phiếm.
3 Bởi vì tiết mục nhỏ này, kế hoạch so với nguyên bản chậm trễ năm sáu phút. Khi Sở Tuần trở lại địa điểm xảy ra vụ nổ là tòa nhà lớn bên cạnh, các tân khách kinh hoảng hỗn loạn đã thoát khỏi hiện trường bốn bề khói đặc, thang máy ngừng hoạt động, đám người theo các lối thoát hiểm chen nhau chạy xuống dưới lầu.
4 Hoắc Truyền Võ rảo bước tiến vào toilet, phòng nhỏ hẹp chen chúc hai người, vai và khuỷu tay kề sát vào nhau, lập tức liền có vẻ chật chội.
Truyền Võ lấy băng gạc, bông gòn, thuốc sát trùng trong hòm thuốc ra, Sở Tuần đứng trước gương, nhìn vết nứt trên miệng, cầm kem đánh răng trên bồn rửa, lắc lắc, biểu đạt khó chịu.
5 Hai người tựa gần nhau trong chốc lát, tâm tư phiền muộn vấn vương, những lời nghẹn trong lòng đều muốn nói với đối phương, điện thoại ngay lúc này lại liên tiếp gọi tới.
6 Một ngày sau quay về Bắc Kinh, máy bay từ từ đáp xuống sân bay thủ đô, ngoài cửa sổ là vô vàn ngọn đèn lấp lánh như ánh sao, trong không khí phồn hoa tràn ngập cảm giác đã về nhà.
7 Sở Tuần thời niên thiếu lớn lên trong đại viện quân đội gần chân núi phía Tây, xứng danh quân nhân thế gia, con cháu đại viện.
Bắc Kinh những năm tám mươi, cải cách mở ra không lâu, trăm nơi hoang phế chờ phục hưng.
8 Xuân hè năm nay, đại viện tiến vào một nhóm chỉ huy và chiến sĩ tân nhậm ở vùng khác tới, quân khu nâng cấp chất lượng đội ngũ cán bộ trẻ tuổi, cùng với kiến thiết sư đoàn tân cơ giới hoá.
9 Trong chương này có 2 kiểu xưng hô hơi khác chút
Yêm: Tôi, tao, mình, tớ…
Nhẫm: Bạn, cậu, mày,. .
Truyền Võ nói giọng địa phương nên mình để luôn là Yêm, Nhẫm cho đúng chất quê của anh zai vùng núi, hơn nữa nghe cũng dễ thương ^_^
***
Đánh tới đổ máu, trận này cũng đánh không nổi nữa, mấy cảnh vệ viên sốt ruột mê hoảng, ôm lấy con trai Hoắc gia chạy tới trạm xá.
10 Sở Tuần cùng Truyền Võ ở sân huấn luyện trong binh doanh đằng sau đại viện bọn họ tìm được anh trai hai người.
Nhị vị kia đang ở sân huấn luyện đấu một chọi một.
11 Sở Tuần đi theo Thẩm Bác Văn chạy đến chỗ kia, quả nhiên thấy mấy đứa tiểu Sơn Đông bị mấy chục người bọn họ vây quanh ở giữa.
Đứa trẻ cầm đầu phe tiểu Sơn Đông, chính là Hoắc Truyền Võ.
12 Bộ tư lệnh sau khi chuyển dời đến góc sân thể dục nào đó có công sự che chắn, Sở Tuần đang tính hô lên “Đánh” thì Truyền Võ ở phía sau đè lại bả vai cậu, nhéo nhéo.
13 Sở Hoắc hai nhà cũng không nghĩ đến, ngày đó mang con đến Hầu gia xin lỗi, mặt ngoài không có hiệu quả bao nhiêu, ngược lại làm cho hai đứa nhỏ hiếu động ở trên con đường càng đi càng sâu, càng chạy càng xa.
14 Sở Tuần và Truyền Võ ở tuổi này, đối với chuyện trai gái yêu đương năm xưa của người lớn không có hứng thú, cũng không hiểu sâu xa. Cái gì kêu cha cậu đoạt người yêu của cha tôi? Người yêu hiện tại của cha cậu rõ ràng là mẹ cậu, của cha tôi là mẹ tôi, ai ngăn trở cuộc sống của ai? Các ngươi ồn ào mấy chuyện vô vị này làm gì?
Vả lại, Sở Tuần nghĩ, Triệu Lệ Hồng cũng không phải bạn gái tôi, trong trường học nữ sinh thích Nhị gia có cả đống, mỗi người đều là bạn gái tôi, gia còn muốn chọn người đây!
Triệu Lệ Hồng cũng không phải là bạn gái Hoắc Truyền Võ.
15 Giữa hè sôi động, cuối tuần, bọn nhỏ đại viện cùng nhau đi đến hồ bơi.
Bể bơi lộ thiên cũng nằm trong quân khu đại viện bọn họ, người ngoài không thể vào.
16 Cũng là hai năm kia, trên TV lên cơn sốt liên tục truyền bá các bộ phim truyền hình Đài Loan Hồng Kông, bộ này nối tiếp bộ kia, đặc biệt oanh động.
Những đứa trẻ đại viện quân đội thích nhất là bộ phim tối phổ biến một thời “Đại hiệp Hoắc Nguyên Giáp”, “Trần Chân”, sau đó lại tiếp tục chiếu bộ “Hoắc Đông Các”, một loạt các bộ phim võ thuật Hồng Kông, ai cũng mê mẩn, cực kỳ thích.
17 Mấy tên lưu manh bởi vì hoảng loạn, không quen việc, cũng không rành lái xe, chiếc xe xiêu vẹo, ở trên đường ngoằn ngoèo như rắn.
Mấy tên này vạn lần không nghĩ tới chuyện vẫn còn ở phía sau.
18 Mẹ Hoắc Truyền Võ tên Lưu Tam Thái, là người vợ Hoắc Sư Trưởng lấy ở quê, là một phụ nữ tính cách nội hướng trầm mặc, an phận thủ thường.
Lưu Tam Thái vấn mái tóc đen ở sau đầu thành một búi, hai lông mày được vẽ vừa mảnh vừa cong, đeo một đôi hoa tai vàng nặng trịch và một chiếc nhẫn vàng, sinh hai đứa con trông già đi, nhưng vẫn nhìn ra được tướng mạo thời trẻ không tồi.
19 Sở sư trưởng vài ngày sau đã trở lại một chuyến, đặc biệt đến nơi đóng quân của quân đoàn Tây Giao 38 thăm hỏi Hoắc sư trưởng.
Sở Hoài Trí vào nhà, hơi hạ mí mắt che dấu tâm tình, trịnh trọng đối Hoắc Vân Sơn ôm quyền: “Lão Hoắc, cảm ơn.
20 Ruộng cao lương đỏ rực dập dềnh như sóng biển, chói lọi rực rỡ, che kín mắt Sở Tuần. Màu đỏ chói mắt, những chuyển động, vặn vẹo, kêu rên…… trộn lẫn vào nhau.