1 Tại một mảnh rừng nhiệt đới mà không ai biết đến. Một trận phi cơ trực thăng bay tới, rất nhanh tại một nơi phía trên khu rừng dừng lại, tiếp theo đó quăng xuống mặt đất một thang dây thừng, ngay sau đó vài người võ trang đầy mình mặc trang phục của lính đặc chủng , làm động tác thành thạo từ trên phi cơ trượt xuống.
2 Diệp Tường ôm lấy tiểu muội muội kia, ân, chuẩn xác mà nói, nửa giờ sau đó đã có tên, tất nhiên là không phải là do tiểu cô nương kia nói. Nha đầu này dường như trời sinh sẽ không nói chuyện, cho nên Diệp Tường đặt tên cho bé là “Ô Ô”.
3 Không thể không nói rằng, Ô Ô thật sự là một nữ hài tử có sức ăn kinh người, Mã Khắc ngồi đối diện thấy cũng phải có chút rùng mình, chẳng mấy chốc chiếc bàn bên cạnh đã chứa mười ba chiếc chén trống trơn mà nhìn thì so với vóc dáng của cô bé còn có phần hơn.
4 Đế đô của đế quốc Tam Vung có ba mươi năm vạn dân ,từ trên không trung nhìn xuống thấy đươc là cả một tòa thành đồ sộ,với các kiến trúc đan xen ,chằng chịt với nhau,song cũng có không ít các thảm thực vật đan xen càng làm cho tòa thành mang vẻ đẹp của thiên nhiên.
5 Tại thời điểm diễn ra bữa tối ,trước kia Mã Khắc đã biết được sức ăn kinh người của tiểu nha đầu cho nên đã sai người hầu làm tăng gấp ba lượng thức ăn ,nhưng thực tế sức ăn của tiểu nha đầu còn vượt ra khỏi dự tính của Mã Khắc,càng làm cho Diệp Tường phải thán phục,lo lắng sau này không biết phải nuôi sống tiểu nha đầu này như thế nào,một bữa cơm mà có thể đem hắn ăn đến chết,Diệp Tường cảm thấy không khỏi khóc không ra nước mắt.
6 Đang lúc Tam Vung Ngũ Thế ( một cách gọi khác của Tam Vung hoàng đế) nhắm mắt tin rằng mình đang đến chỗ Nữ Thần Sinh Mệnh , đột nhiên____Sưu! Phanh!Một khối gạch không rõ từ nơi nào bay đến,một thân ảnh to lớn nhằm ngay mục tiêu đại kiếm, hắn sử dụng nguyên bản một thanh kiếm lớn trong tay chỉ cách lão hoàng đế có vài tấc.
7 Rất nhanh, Diệp Tường đã ôm Ô Ô tới, sau khi vài tên quân cận vệ dẫn tiến đại sảnh , một đám đại thần lập tức vây quanh tới. -”Thối tiểu tử, ngươi thật sự có biện pháp cứu bệ hạ?” Mã Khắc đã không hề phong phạm(bình tĩnh) đem cổ áo Diệp Tường túm lên, thập phần giống một người điên.
8 Ngày kế tiếp ,tại đại điện của hoàng cung các đại thần đang nghị luận về việc hôm qua bệ hạ đã được cứu bởi người trẻ tuổi. Đương nhiên cũng có rất nhiều người biết Diệp Tường là đồ đệ của Mã Khắc.
9 Lão hoàng đế tổ chức buổi dạ yến này,nghe nói là mừng Na Na công chúa, Na Na công chúa trông như thế nào nhỉ? Điều băn khoăn này trở thành một việc lớn trong tâm can Diệp Tường, hiển nhiên là y mong muốn đối phương là một trang tuyệt sắc giai nhân rồi.
10 Lúc này, phía sau hai người vang lên một thanh âm ôn nhu ,nghi vấn. . -”Ngươi chính là tử tước Declan?”Diệp Tường quay lại nhìn, đối phương là một mỹ nữ, đi theo sau lưng là một nam nhân, mục quang(ánh mắt) Diệp Tường hoàn toàn bị vị mỹ nữ kia hấp dẫn.
11 Edit : DạBeta : kunb0s2toma———-Khá tốt là Matt đã hạ quyết tâm cùng hắn mở cửa hàng bán thú cưng , chỉ là , trước mắt còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, và hết thảy đều giao cho Matt tự mình xử lý, hơn nữa sau khi Diệp Tường có khối kim bài chứng minh kinh thương vô địch này , càng làm cho trình tự và tốc độ nhanh hơn nhiều, Matt cầm tấm kim bài của Diệp Tường đi đến đâu đều thông suốt, không khỏi cảm thấy uy phong đầy mình.
12 Đã biết, đã biết ! lão hoàng đế đứng lên gật gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng, “Người tuổi trẻ này có sự mạnh dạn, dũng cảm, dám đi đầu rất khó có được! Ta thấy rất yêu mến!” Nói xong, còn vỗ vỗ bả vai của Diệp Tường.
13 Những ngày này khi khai trương, ở trong cửa hàng sủng vật, đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, tại các con đường và vùng phụ cận ở xung quanh sủng vật điếm* người ta ra vào tấp nập, ngựa đứng lộn xộn ở giữa ngã tư đường, tất cả mọi người đều chen chúc la hét, hoặc ngoan ngoãn đứng xếp hàng trước sủng vật điếm thành đội ngũ ba hàng thật dài, mà khu vực xung quanh cũng đã có không ít người không kiên nhẫn bắt đầu đánh trống reo hò,hoặc là trò chuyện với mọi người.
14 Sinh ý của sủng vật điếm sôi sục suốt một tuần lễ, nhiệt độ tựa hồ vẫn y nguyên không có dấu hiệu muốn giảm, mới một tuần lễ đã kiếm lại được vốn lưu động, bỏ qua tiền lương cùng phí tổn đã thanh toán của mấy trăm công nhân viên ra, ngoan ngoãn tử sủng vật điếm (cửa hàng bán những con thú cưng ngoan ngoãn) buôn bán lời hơn một nghìn vạn kim tệ.
15 -” Tử tước Declan?” Con lừa bốn chân vừa nghe thấy danh tự này, con mắt liền sáng lên, đây chính là một kẻ có tiền a, chúa ơi, ân nhân cứu mạng của hoàng đế đang ở trước mặt nó a, hơn nữa các loài ma thú ngoan ngoãn khác được làm sủng vật hiện nay đang rất thịnh hành ở tất cả mọi ngõ ngách của đế đô a.
16 Edit : DạBeta : kunb0s2toma———-”Do Gien cải tạo!” Diệp Tường chỉ nói ra bốn chữ, nhưng, đã là trọng điểm. -”Do Gien cải tạo?” Tây Na nghe Diệp Tường nói ra bốn từ, càng cảm thấy “văn sở vị văn” (lạ lẫm, mới nghe lần đầu, nghe thấy những điều chưa hề nghe qua bao giờ), nhưng là, khi nàng nhìn thấy Diệp Tường thần kỳ đem gien của một con chó, rút ra, tiêm vào một con Tam Giai Cát Hùng (gấu ba đầu), nàng đã hoàn toàn bị cái thủ pháp thần kỳ này làm cho cho rung động triệt để rồi, mà nguyên bản là tánh khí táo bạo cát hùng, trong khoảng khắc đã biến thành một sinh vật dường như hoàn toàn mới, so với con chó nhỏ còn muốn ngoan hơn, nhiệt tình hơn, lè lưỡi liếm liếm tay của Diệp Tường.
17 Rạng sáng, sắc trời vẫn còn chưa nhìn rõ được ánh mặt trời nào, cửa chính của hữu tướng phủ đã bị ù ù đập đập cùng hàng loạt những tiếng la vang dội, cửa vừa mới mở thì tử tước Declan đã xông ngay vào,hạ nhân cũng chẳng biết kêu than gì, chỉ nói được duy nhất một câu là lão gia hữu tướng Mạc Khắc đại nhân còn chưa tỉnh giấc.
18 Quả nhiên vào buổi chiều, Ni Mặc Khắc cùng Diệp Tường cũng chờ được đến lúc một đội kị sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh dưới sự dẫn dắt của Nạp Khắc nhanh chóng tới tước phủ – hiện trường vụ mất đồ, đoán chừng đây là Lôi Áo bắt đầu thanh tra.
19 Đạt Cổ ở trong một thành nhỏ nghèo nàn ở phía nam đế đô, tuy ở trong đế đô cuộc sống của người dân không tệ, nhưng ở trong xóm nghèo này người dân đa số là người nghèo từ các vùng khác tới, nên tự nhiên cuộc sống nơi đây không thể bằng ở trong thành được, hơn nữa, dân ở đây tập hợp đủ mọi loại người hỗn hợp.
20 Một ngày lại trôi qua, ngày đầu tiên huấn luyện người mới này khiến ột số người có chút ăn không tiêu nhưng đối với Đạt Cổ mà nói, tuyệt đối chỉ là một bữa ăn sang nhẹ nhàng.