41 Trong đại điện hoàng cung. Giờ phút này, không khí hiu quạnh ngưng kết thành từng mảng tưởng như có thể trông thấy được, mặc dù ở hai bên đại điện các đại thần đều đang đứng đầy ở đó, nhưng, lại không một ai dám mở miệng góp lời.
42 Dãy núi Đoạn Giáo Nhân, tọa lạc ở biên cương, nơi tiếp giáp giữa Tam Vung đế quốc cùng nơi mà thú nhân thống trị-Bắc Bái Nhân, đây là nơi mà các dãy núi kéo dài liên miên không dứt, cao thấp đủ loại, riêng chiều rộng đã lên đến hai cây số, đây là dãy núi cao nhất của đại lục Cát Sĩ Đa Á.
43 Đoàn người Diệp Tường, cuối cùng cũng bò ra được từ trong tầng tầng lớp lớp tuyết dày, không khí buồn bực này làm cho hắn lại muốn mắng người một trận.
44 Nhìn thấy Lôi Khắc Tư tâm cao khí ngạo đi khỏi, Javier “mập mạp, đáng yêu” cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. “Đại nhân, người không sao chứ?” Độc Phàm ở bên cạnh vội vàng quan tâm hỏi, hiển nhiên là hắn đang cố nắm chắc lấy cơ hội vuốt mông ngựa (nịnh hót) hiếm có này!“Ân, khá tốt!” Diệp Tường vỗ vỗ y phục trên người, dĩ nhiên là hắn cũng không hề vui vẻ gì khi phải đụng chạm với tiểu bạch kiểm này.
45 Nhìn thú nhân trên lưng dã lang đang giơ đại đao chém tới, Diệp Tường cũng giơ tay đem cung tên nhắm ngay hắn mà bắn. Hưu ——! Mũi tên rời khỏi cung xé gió bay vút ra.
46 “Diane Lâm, nàng có làm sao không?” Lôi Khắc Tư khẩn trương tới mức run rẩy, vội ôm lấy giai nhân vào trong ngực, hỏi. ” Anh hùng ‘giấy’ cứu mỹ nhân!” Diệp Tường chửi nhỏ một câu.
47 Hoàng hôn xuống, vài tia nắng còn sót lại yếu ớt chiếu lên trên rừng rậm của bình nguyên Ốc mã, có một vài bãi cỏ đã khô vàng thấy nàng gió lướt qua liền hào phóng mà hiến dâng một vài cọng, phiêu phiêu trong gió.
48 Trên tòa thành một lá cờ nổi bật tung bay đón gió, mà tại cửa ra vào của tòa thành có mười mấy vệ binh đang kiểm tra tới lui đám người đang ra vào. Tại thời điểm lúc bọn người Diệp Tường tới gần cửa thành thì một khuôn mặt mập mạp trên đỉnh đầu đội mũ giáp sừng trâu đã đi tới, “Đứng lại! Các ngươi là ai?” Tiếng nói của người này giống như sét đánh, Diệp Tường thường xuyên phàn nàn Đạt Cổ có thói quen nói lớn tiếng, nhưng giờ thì quả thực là gặp sư phụ.
49 Tại quân doanh thú nhân ở cứ điểm Hồng Lưu , trướng bồng đẹp đẽ. Giờ phút này, Diệp Tường cảm giác toàn thân không thoải mái, ân, đương nhiên rồi, cứ thử thay đổi là ngươi xem , có ai muốn bị một tên thú nhân to lớn như con gấu cứ nhìn chằm vào ngươi không, hừm, tạm thời thì chưa biết xưng hô ,xét theo hình dáng thì cứ gọi hắn là Bạch Hùng đi.
50 Đại vu sư Liêu Cách suy tư trầm mặc , không nói một lời nào, chỉ tiếp tục mỉm cười đánh giá mấy người trước mắt. “Ngươi là Diane Lâm của gia tộc Tử La Lan (Violet) a?” Liêu Cách mỉm cười , trong khi dò hỏi vẫn chăm chú nhìn vị nữ tử xinh đẹp trước mắt , trong ánh mắt tựa hồ còn ẩn một tầng ý tứ hàm xúc khác.
51 Đêm, chậm rãi bao phủ xuống, tại cứ điểm Hồng Lưu những đốm lửa được đốt lên, cả một màn đêm trống không lốm đa lốm đốm xuyết xuyết những điểm sáng, chiếu sáng những khoảng trống yên lặng âm u của nơi này.
52 Hồ Tộc, là một trong những đại tộc của tạp tộc (hỗn huyết, lai với nhiều tộc, giống khác), đồng thời cũng là một chi khác của chủng tộc Thú tộc tại lãnh thổ Bắc Bái Nhân.
53 Sưu!Một bó quyển trục (sách ghép từ các thẻ tre ngày xưa của Trung Quốc) nhằm chuẩn hướng đối phương bay vèo qua, đồng thời Diệp Tường cũng nhanh chóng hướng phía nữ tử ‘vồ tới’.
54 “Cởi… Cởi dây trói cho ta!” Diệp Tường vừa lùi vừa nói, võ nghệ của hồ nữ này ngang bằng với thích khách kia, đều cùng một cấp bậc cả, nhưng mà, so với lúc nãy thì hiện giờ trong tay Diệp Tường không có gì cả, toàn bộ quyển trục đều dùng hết rồi, nên tất nhiên là có chút ít sợ nữ nhân này.
55 ”Xảy ra chuyện gì?” Người lên tiếng chính là Nạp Khắc! Tiếp theo là Đạt Cổ mang theo bảy tám hộ vệ ở phía sau, tất nhiên, một nhóm người này tất cả đều là hộ vệ của Diệp Tường, nhìn thấy lão bản của mình bị người người vây quanh nghiêm cẩn, tự nhiên là muốn tới hỏi một chút xem có chuyện gì xảy ra.
56 Ngoài lều, ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, thi thoảng chỉ còn sót lại một vài tia sáng yếu ớt nhảy nhót trên mặt đất làm không gian càng thêm quỷ dị.
57 ”À, hỏi thật hay nha, đây là vấn đề trọng yếu, phi thường trọng yếu nhá…” Diệp Tường tán thưởng gật gật đầu, ánh mắt quét một vòng qua tất cả mọi người, đương nhiên, ngoại trừ Ô Ô vẫn đang mang vẻ mặt trầm tĩnh mà ôm chặt lấy đùi của Diệp Tường, dù sao đây cũng là vấn đề nguy hiểm đến mạng sống nên tất nhiên là Diệp Tường không muốn để nhóc này tham dự vào, phải biết rằng toàn thân bé từ trên xuống dưới đều là bảo bối nha, chính xác là bé đang sở hữu gien thần kì vạn tuế… ”Nghe nói Ngưu Đầu Nhân rất thích xem con người khiêu vũ…” Diệp Tường lại cố ý khoe khoang sự ‘hiểu biết’ của mình,và ngay sau đó, khóe miệng của tên nào đó đã kéo lên thành một vòng cung thành một nụ cười trông phi thường dâm đãng.
58 Lãnh địa Côn Tháp nằm ở đằng sau bình nguyên Hồng Cốc, nơi tiếp giáp giữa Hồng Xuyên và Hạp Cốc của Bắc Bái Nhân, thảo nguyên mênh mông tương đối bằng phẳng, đồng thời đây cũng chính là nơi mà tất cả thú nhân thường hay tụ tập, đi qua bình nguyên Hồng Cốc mười km chính là Thú Vương Thành, là tòa thành duy nhất của Bắc Bái Nhân, đương nhiên, cứ điểm Hồng Lưu không được tính trong đó,vì dù sao đi nữa thì trướng doanh cũng mới là thứ mà thú nhân vẫn thường dùng, chứ không phải nhà.
59 “Đêm cuồng hoan” của Ngưu Đầu Nhân quả thực rất điên cuồng, thùng lớn thùng lớn rượu bị Ngưu Đầu Nhân khiêng trên bả vai uống trực tiếp, hơn nữa, tửu lượng của họ thật kinh người.
60 Lúc Cát Chiến giải quyết xong ‘bốn vội’ vừa từ trong rừng đi ra sau, hắn liền phát hiện cả doanh địa đang rất rối loạn, cứ nhìn hiện trường thì biết, vật dụng thì tan nát, đổ vỡ rơi đầy trên đất, người thì không còn một mống, ngay cả trướng doanh cũng bị lộn xộn…“Chuyện gì xảy ra thế này?” Cát Chiến kinh ngạc, ngỡ ngàng hỏi.