1 ‘Xoảng xoảng’ chỉ nghe thấy một âm thanh đổ vỡ vang lên, đồ sứ trong phòng đều bị rơi vỡ vụn, tiếp theo là âm thanh của tiếng đẩy cửa rời đi. “Tiểu Thiến, em nghe anh giải thích…” Dư Thiên Thành tại quảng trường yên tĩnh rộng lớn, cuối cùng đuổi theo kịp Tô Tiểu Thiến đang chạy như bay.
2 Hôm nay trong nhà thật là kỳ lạ, tại sao trên cửa, trên xà nhà đều treo vải trắng và không khí đầy vẻ thương cảm, tại sao người thân của cô trên đầu đều đeo một dải băng trắng, tại sao cô lại phải mặc quần áo màu trắng? “Đến đây Tiểu Thiến, đến bên cạnh mẹ nào” Bỗng nhiên, một người phụ nữ xinh đẹp giơ đôi tay về phía đứa bé gái gọi.
3 Tô Tiểu Thiến sờ cái bụng khóc lớn, đây là cái thứ gì vậy? Tại sao trong một đêm cái bụng lại biến lớn đến như vậy? Đang khóc, Tô Tiểu Thiến đột nhiên nghĩ đến bản thân đêm qua uống rất nhiều bia, chắc là bị trướng bụng rồi, đúng, cô vừa nghĩ ra được lời giải thích thì đột nhiên bụng bị một trận đau nhói, hoảng loạn vội vàng bấm gọi 120 (số khẩn cấp như 113, 114 nước ta).
4 Tô Tiểu Thiến vươn vai, ý… ngừng 1 giây, cô theo bản năng sờ vết thương vừa mới phẫu thuật lúc nãy, ở chỗ đó đã trơn láng giống như đậu hũ, sớm đã không còn vết tích.
5 “Không phải là mẹ muốn làm phiền con, mà là con nên ăn…” Tô Tiểu Thiến ngẩn người ra, cô đang cùng với ai nói chuyện vậy? “A…” Phản ứng của Tô Tiểu Thiến là bị doạ nhảy dựng lên, và lấy tốc độ nhanh nhất phóng ra xa 1m, và tay nắm lại thành đấm phòng trường hợp cần thiết.
6 Tô Tiểu Thiến tay phải chống cằm, im lặng nhìn đứa trẻ đang ngồi ở trong lòng, nó lúc này đang ôm bình sữa uống. “Phù phù, mệt chết đi được, ăn cơm kiểu này thật sự mệt quá” Đứa trẻ sau khi ăn no ném bình sữa lên bàn, cười ha ha nằm trong lòng của cô.
7 Mặt trời đỏ rực từ đường chân trời phía đông từ từ nhô lên chiếu xuống những tia nắng chói chang, xua tan đi lớp sương mù âm u đang bao phủ trên mặt đất, Minh Diệm do ánh sáng chói chiếu xuống mà mở mắt.
8 26/04/2011 by Mã TộcÂm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta – Chương 8 Ha ha, tiếp tục oanh tạc, sẽ còn post tiếp 2 chương nữa =)) mới kết thúc, nhưng không biết mấy giờ à nha, tại ta đang mần, mần xong chương nào post chương đó, ta đang cố gắng để cho anh nam chính ra sàn sớm sớm 8]_________________________________________Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta Chương 8 – Khách đến thăm Dịch: Mã Tộc Xin đừng đem bài này đi đăng ở bất cứ nơi đâu khi chưa được sự đồng ý của người dịch.
9 Trong nháy mắt, không khí dường như ngưng tụ lại, khiến người ta run rẩy vì lạnh. Một đôi mắt đầy sự tức giận, lúc này đang nhìn không chớp mắt vào cô gái xinh đẹp thoạt nhìn có bộ dáng rất vô tội kia, mà cô gái xinh đẹp vô tội kia lúc này chỉ có thể cầm lấy góc áo lẳng lặng sầu khổ.
10 Tô Tiểu Thiến từ nhỏ thì đã có thể nhìn thấy linh dị (*), cho nên cô thích giúp các linh thể truyền đạt lại lời cho người thân của họ, những người họ hàng đó nghe xong đều vô cùng kinh hoảng, còn nữa, bất luận cô bị thương nhiều nặng ra sao, những vết thương đó chỉ trong vòng nửa tiếng, biến mất tăm mất tích, người lớn trong xóm đều nói cô có thiên nhãn là vật không bình thường, cho nên không có người bạn nhỏ nào muốn chơi cùng cô.
11 “Tĩnh Nghi… Tĩnh Nghi…” Tô Tiểu Thiến thấy cô vẫn im lặng không nói, nhịn không được kêu lên. Tĩnh Nghi ngẩn ra một lát, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc đang bay xa, đối với điểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến, cô vẫn luôn biết, có điều chỉ trong một đêm sinh được một đứa con trai, trong một tuần ngắn ngủi đứa trẻ lại lớn như vầy… Cái việc này có phần hoang đường quá mà? “Cậu… nói là thật chứ?” Tĩnh Nghi vẫn còn bán tín bán nghi.
12 Tô Tiểu Thiến vốn nghĩ ngày thứ 2 đúng giờ đi làm, nhưng lần đầu tiên trong lịch sử lại thất hứa… “Minh Diệm con bị sao vậy?” Tô Tiểu Thiến nhìn đứa con trai sắc mặt tái xanh nằm trong lòng mình, trong lòng đột nhiên vô cùng lo lắng.
13 Tĩnh… lại yên tĩnh như vậy… Tĩnh đến nỗi cả tiếng gió nhẹ thổi qua cũng có thể nghe thấy… Minh Diệm nhìn khuôn mặt đen xì của Tô Tiểu Thiến, lúc này nó chỉ có thể mở miệng cười trừ, cái này… tình cảnh này giống như là không được cho tốt lắm? “Con…” Tô Tiểu Thiến bắt đầu chống hai tay lên hông, sau đó ‘oanh tạc’ không dứt.
14 Về đến nhà, Tô Tiểu Thiến vội vàng nấu cơm làm đồ ăn chuẩn bị đầy đủ cho nó, nấu nước rót đầy, rồi mới cầm túi xách đến công ty. Trong khi cô vừa rời đi, Minh Diệm liền tử giường ngồi dậy, nó có thể đoán ra được, Tô Tiểu Thiến hôm nay có chút xíu rắc rối, cho nên nó nhất định giúp cô vượt qua, nếu không thì… cô sẽ bị sa thải, và nó thì phải chịu bụng đói à nha! Dựa theo tuyến xe cô chỉ, nó thuận lợi leo lên xe bus, chỉ có điều… “Anh bạn nhỏ đẹp trai, đến cuối trạm là 3 đồng đó!” Người đẹp bán vé đi đến bên cạnh Minh Diệm nhẹ nhàng nói.
15 Trong lúc hai người đang tranh cãi thì Tô Tiểu Thiến nhặt đồ lên, sau đó đi đến bên cạnh nó với tốc độ nhanh chóng, kéo tay nó đi ra ngoài. “Chờ chút đã.
16 “Mày…” Miss Lâm bắt đầu có chút sợ hãi, toàn thân bắt đầu run rẩy. Thứ sáu tuần trước tại khách sạn Phương Tâm, cô cùng với ông chủ Lưu làm cuộc ‘giao dịch’ lần thứ 2, ông chủ Lưu rất chú ý đến an toàn, mỗi lần ‘làm việc’ đều thích mang ‘áo mưa’ màu tím, suy cho cùng ông cũng là người đã có gia đình, cho nên, ‘giống’ của ông ta nhất định không thể để rơi rớt ở bên ngoài được.
17 “Lâm Thần Thần, ta không muốn biết ý nghĩ của ngươi, còn nữa, ngươi khỏi mắc công thử ta, việc ngươi cần biết là tất cả mọi chuyện mà ngươi không muốn cho người khác biết, ta đều biết hết, ngươi… có muốn thử không?” Minh Diệm nhướng mày nhìn Lâm Thần Thần đang kinh ngạc.
18 Vừa về tới nhà, Tô Tiểu Thiến và Tĩnh Nghi không thể chờ được nữa liền thẩm vấn Minh Diệm, nó rốt cuộc là đã nói những gì với ma nữ, Minh Diệm bị hỏi thấy phiền chán liền quăng ra một câu, nó có thể nhìn thấu tâm tư trong lòng của con người, có thể nhìn thấu kiếp trước, kiếp này của người khác.
19 Vừa mới an ủi xong Tĩnh Nghi, di động của Tô Tiểu Thiến vang lên không đúng lúc, nhìn vào màn hình hiển thị, Tô Tiểu Thiến cầm điện thoại đi vào phòng ngủ nghe.
20 Tĩnh Nghi mang quái thai đến cái tổ nhỏ của cô, vừa mới bước vào, Minh Diệm liền tặc lưỡi “Không thể ngờ, nơi của ngươi lại bừa bộn đến như vậy!” Nói xong, nó đặt mông ngồi xuống sô-pha đang để đầy một đống giấy báo.