1 Hồ Thiết Tú.
Bãi xử lý rác đặc biệt số 23, Liên Bang cũng được gọi là “pháp bảo mộ địa”.
Cùng với sự phát triển của văn minh tu chân, các loại pháp bảo đã từng được coi là cao cấp, chỉ có tu chân giả (1) mới có thể sử dụng ngày nào giờ trở nên phổ biến khắp mọi làng quê, trở thành dụng cụ để người thường đi du lịch tại gia, hay trở thành thiết bị hỗ trợ việc học, đi làm.
2 Năm tiếng sau, màn đêm buông xuống.
Tại Triều Dương tân thôn bên cạnh bãi xử lý rác thải đặc biệt số 23.
Tuy rằng có cái tên nghe rất êm tai nhưng Triều Dương tân thôn lại là khu nhà cho thuê rách nát nhất Phù Qua thành.
3 “Đù! Lý Diệu! Trách sao người ta đều gọi mày là “vô ảnh thủ”! Mày sửa chữa chiếc Ford Mustang GT 11 này có 3 giây mà giật lên tới 100 mã lực, quả thật như thay đổi hoàn toàn thành một cái xe khác vậy, bố mày sướng muốn bắn luôn rồi!
“.
4 Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của thầy giám thị, Lý Diệu nhoáng cái đã lách được thân mình vào cái cổng trưởng đang chậm rãi đóng lại, thở phào một hơi, cúi đầu xuống xem đồng hồ, 7 giờ 29 phút! Tuyệt vời!
Giống như những trường cấp ba khác trong Liên Bang, trường trung học phổ thông Xích Tiêu cũng đã sớm bước vào giai đoạn nóng bỏng mỗi năm chỉ có một lần - mùa thi đại học điên cuồng.
5 Đối với các học sinh cấp ba đang chuẩn bị thi lên đại học thì họ đã kết thúc chương trình học bắt buộc từ lâu rồi, một trăm ngày cuối cùng này chỉ dùng để ôn tập cũng như tham gia các đợt thi thử đều đặn mỗi tuần một lần do trường tổ chức.
6 Lông mi của Lý Diệu run lên, sắc mặt có chút căng thẳng, Đại Hắc Ám thời đại là giai đoạn quan trọng nhất trong lịch sử phát triển của văn minh tu chân, thậm chí có thể nói, Đại Hắc Ám thời đại chính là ranh giới phân chia quá trình lịch sử của tu chân thành hai mảng rõ rệt: Thời kỳ tu chân cổ đại và thời kỳ tu chân hiện đại.
7 “Đinh!”
Cửa của cái buồng thi cũ kĩ từ từ mở ra, Lý Diệu bước chân ra ngoài, lắc lắc đầu, cảm thấy hơi nhức đầu chóng mặt, đây là tác dụng phụ của việc tiêu hao quá nhiều tinh lực (1) trong ảo cảnh.
8 “Cậu đến trễ 55 giây. ” Mỹ nữ có sắc đẹp lạnh lẽo như băng tuyết lạnh lùng nói.
“Ngại quá, chỗ này hơi khó tìm. Có mang theo vật đó không?” Lý Diệu chửi thầm vài câu rồi duỗi bàn tay dơ bẩn kinh dị của mình ra.
9 Tan học chính là thời điểm nhẹ nhõm hiếm hoi trong trường. Vào lúc này, tiếng cười nói tràn ngập trên con đường nhỏ rợp bóng cây xanh. Từ trên không trung, rất nhiều chiếc xe bay sang trọng của các bậc phụ huynh đến đón con em giờ tan trường đang từ từ đáp xuống đất.
10 Tàu bay siêu tốc cứ thế mà đâm thẳng tới, rồi “bụp” một tiếng, nghe như tiếng quả trứng gà bị rơi vỡ. Ông lão thần bí bị đụng trúng rồi! Trong một phần một ngàn của một giây, thân thể ông lão đã bị tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, dưới tác động của dòng linh năng (1) mạnh mẽ cuồng bạo, trong nháy mắt da thịt bị hóa thành tro bụi, ngay cả tế bào bé nhỏ cũng bị làm cho bốc hơi không còn sót lại chút gì!
Lý Diệu chỉ kịp nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ chợt vụt lên, sau đó, ông lão thần bí ấy đã biến mất!
Hắn chỉ còn có thể thở dài.
11 Bắt đầu từ hôm nay, Lý Diệu sẽ dùng thân phận “Âu Dã Minh” để bắt đầu kiếp sống tạp vụ cấp thấp bi thảm đến mức làm người ta phải rơi lệ của mình tại Bách Luyện tông.
12 “Đau! đau đau đau đau đau đau đau!”
Lý Diệu cảm thấy cái đầu của mình đau đến mức muốn nứt ra, ngàn vạn sự việc xảy ra trong khoảng thời gian mấy trăm năm trong giấc mơ ấy giờ biến thành những dòng thông tin bạt ngàn, như núi lửa phun trào, đang đấu đá nhau lung tung ở tận sâu trong não của hắn.
13 Bây giờ Lý Diệu như người vừa mới trúng số độc đắc, vui sướng tột bậc, trong đầu óc tràn đầy những hình ảnh khó coi. Hắn dứt khoát vạch chăn ném qua một bên rồi nhảy ngay xuống giường.
14 Lý Diệu sửng sốt một lúc lâu rồi mới nhớ ra lời hứa với Tư Giai Tuyết vào “ngày hôm qua”. Nhìn xuống đồng hồ mới phát hiện bây giờ đã 5 giờ chiều rồi, hắn đã ngủ một ngày một đêm.
15 Dưới ánh trăng sáng tỏ, một đôi nam nữ có khí chất hơn hẳn người thường đang đứng bên cạnh một cái bồn hoa nho nhỏ cách đó hơn 20m. Đó chính là “hot boy” của trường cấp ba Xích Tiêu Hách Liên Liệt và “hot girl” của trường Tư Giai Tuyết.
16 “Vù!”
Hách Liên Liệt tỏa ra khí thế kinh người, khí thế ấy giống như một cái tàu bay siêu tốc đang phóng nhanh như chớp vậy, người còn chưa tới mà khí thế đã biến thành một trận gió lớn đến mức khiến người khác không thể mở mắt ra nổi, hung hăng đập thẳng vào mặt của Lý Diệu.
17 Một tiếng sau.
Lý Diệu một thân một mình bước trên con đường cái lộng gió đêm, nhớ lại dáng vẻ Hách Liên Liệt đầy người tôm hùm, sò biển, hải sâm quắp đuôi chạy trốn rồi nhịn không nổi mà bật cười to lên.
18 Trong phố ẩm thực, người đến người đi, đủ mọi thành phần.
Nhà vệ sinh vô cùng dơ bẩn, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Lý Diệu bịt mũi, bước vào một buồng vệ sinh.
19 Hầu hết người dân của Tinh Diệu Liên Bang đều rất trọng võ. Vì tu chân giả có thực lực cường đại nên được hưởng địa vị cao nhất trong xã hội, nên mọi người dân trong Liên Bang đều xem bước lên con đường tu chân là sự vinh quang lớn nhất.
20 “Hơi thú vị đấy, so với những võ giả bình thường thì khả năng chịu đánh tốt đấy, ít nhất là mạnh hơn gấp mười lần đám “gà công nghiệp” ở chỗ của thầy.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 100