61 Vừa vào phòng, cô liền bị quăng mạnh lên giường một cái ‘rầm’. Tô Tiểu Thiến hoảng sợ nắm chặt cổ áo, không ngừng lùi về phía sau giường, cô run rẩy hỏi: “Anh… anh… anh muốn làm gì?” Lê Ngạo nhìn cô một cách chế nhạo, hồi lâu nói: “Ngươi nói xem?” Tô Tiểu Thiến mở to đôi mắt, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, “Anh… anh đừng có qua đây nha… tôi… tôi biết pháp thuật đó.
62 Ánh trăng mờ ảo như xuyên qua đám mây trong suốt, loé lên ánh sáng bàn bạc. Tô Tiểu Thiến không hiểu hỏi lại: “Cầm phi? Hay là Tình phi? (1)” Rốt cuộc là cái ‘tình’ nào đây?( (1) Mã giải thích chỗ này, trong tiếng Hoa thì cách đọc của chữ Cầm (qin) và Tình (qing) giông giống nhau nếu không nghe kỹ sẽ lầm.
63 Đúng vào lúc này, cô bỗng nghe được một tiếng sáo tuyệt mỹ, đồng thời cô giống như bị mê hoặc vậy, không nén được lần đi đến nơi phát ra tiếng sáo. Trước mắt xuất hiện một rừng trúc, xuyên qua rừng trúc, đập vào mắt cô là một cánh đồng hoa Bỉ Ngạn, còn có một mái nhà tranh (1).
64 Hoa Hồn khựng lại vì lời nói của cô, “Nàng phải đầu thai à?” Tô Tiểu Thiến bị biểu tình giật mình của y chọc cười ha hả một lúc, “Không phải vậy, tôi không phải đầu thai, tôi trở lại Phàm Gian.
65 Vừa bước vào Vạn Hoa viên đã nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền ra, đồng thời chốc chốc lại nghe thấy tiếng cười của Minh Vương. “Nô tì tham kiến Minh Vương, thỉnh an Cầm phi” Xuân Nhi vừa bước vào phòng nói một cách ngọt ngào.
66 Tại Phàm Gian, uy lực của Thu lão hổ (1) vẫn rất lớn, bên ngoài trời trong xanh, ánh nắng thì lại gay gắt, ngay cả một làn gió nhẹ cũng không có, mặt đất giống như một cái lồng hấp vậy, nóng đến không thể thở nổi, nhưng Tô Tiểu Thiến lại vui vẻ không thôi, đã lâu rồi cô không được hưởng thụ ánh mặt trời dễ chịu như lúc này.
67 Trong hậu cung, Cầm phi ăn mặc hết sức quyến rũ, nàng ta đang chờ Minh Vương, nàng ta đã từng đau khổ, thị phụng của y nhiều như thế, mà nàng ta chỉ là một trong số đó, nhưng điều làm nàng ta không ngờ được là y lại dịu dàng như vậy đối với nàng ta, còn cho nàng ta một danh phận khiến mọi người phải ngưỡng mộ, đồng thời còn cho nàng ta hai nha hoàn, đây thật sự là vinh hạnh to lớn, nàng ta nhất định phải gắng hết sức, nhất định phải nắm giữ được trái tim y.
68 “Tiểu Bạch đi cũng được thôi, chỉ là Tô thị nữ cứ mở miệng ra là nói ngài biến thái này nọ, còn nói đối với ngài một chút cảm giác cũng không có, Minh Vương ngài từng chịu qua nỗi tức giận này sao?” Ông vừa nói vừa liếc nhìn y.
69 “Tiểu Thiến ngồi đi” Anh đẩy gọng kính đen trên mũi cười nói. Tô Tiểu Thiến gật đầu, vội ngồi xuống, “À… trưởng phòng, tôi… tôi…” “Em không cần nói gì hết, chỉ cần bây giờ em có thể trở lại làm việc là được rồi” Anh không hỏi lý do, chỉ hy vọng có thể được nhìn thấy cô, chỉ muốn dùng quyền lợi của anh để lưu lại cô là được rồi.
70 Trong sân trường mát mẻ sáng sủa lúc này đầy nghẹt người, các giáo viên học sinh đều hăng hái bày đủ loại tư thế trước ống kính, với hy vọng mình có thể xuất hiện trước màn hình một lần, hiệu trưởng vội chào hỏi mọi người, rồi cười ha ha chạy đến văn phòng.
71 Mọi người tôi nhìn cô, cô lại nhìn tôi trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc, hai người này rốt cuộc là ai? “Vị nào là cô Tô Tiểu Thiến?” Một người hơi mập mạp trong hai anh chàng đẹp trai rốt cuộc lên tiếng hỏi.
72 Tô Tiểu Thiến cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng, cái tên này hiếp người quá đáng rồi đó… “Chắc ngươi rất muốn biết tin tức của Tô Quân (1) nhỉ?” Y bỗng nhiên quăng ra một trái bom có công phá cực lớn (2).
73 Tô Tiểu Thiến nghĩ mãi cũng không nghĩ ra sao lại như vậy, đành trở lại phòng làm việc. Vừa mới trở về phòng làm việc, Tô Tiểu Thiến liền nhìn thấy Tĩnh Nghi đang nằm gục trên bàn.
74 Tô Tiểu Thiến thấy Minh Diệm đi ra, hai tay vội đặt lên vai nó đẩy nó lên phía trước, “Tổng giám đốc đây là con trai tôi” Tô Tiểu Thiến giới thiệu. Trong khoảng khắc ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian dường như dừng lại… Lê Ngạo bất giác cau mày, con mắt nửa khép nửa mở, đánh giá trên dưới trong sự hồ nghi, ánh mắt càng lúc càng thâm thuý, anh linh? Anh linh này là ai? Sao bộ dáng lại giống y đúc y lúc nhỏ? “Cha già?” Minh Diệm hưng phấn bổ nhào vào lòng y vui mừng reo hò.
75 Bình minh, giống như lưỡi gươm sắt bén, xé toạt màn đêm tăm tối, chào đón ánh ban mai mới lên. Hai nhân vật giống như đại gia lúc này đang ngồi trước bàn ăn hưởng thụ bữa ăn sáng phong phú do cô làm.
76 Hiệp trợ? Cô đương nhiên có thể hiệp trợ, chỉ cần có thể giúp phụ vương trừ đi hậu hoạn, dù cô có chết cũng không nói từ không! “Nước cờ kế tiếp này có đáng tin không?” Tĩnh Nghi không yên tâm truy hỏi.
77 Tô Tiểu Thiến chỉ nghe thấy gió thổi bên tai càng lúc càng lớn, cô cố gắng mở đôi mắt, đập vào mắt cô là đám mây trắng nhỏ phía trên đỉnh đầu, chỉ trong chớp mắt lại biến thành một mảng mây dày trắng xoá, cứ dần dần tăng lên, trải rộng khắp, che lấp cả bầu trời, đột nhiên, một khối tuyết lớn rơi xuống.
78 Tô Tiểu Thiến đã ở Ma Huyễn Giới này ba ngày trời rồi, mỗi ngày cô đều đi tìm kiếm Minh Diệm cùng Minh Vương, tuy rằng Minh Vương đối xử với cô không được tốt, nhưng dẫu sao cũng bởi vì cô y mới bị cuốn vào, vả lại, nghe bà Vương nói bất luận là thần hay ma, một khi đã bước vào Ma Huyễn Giới thì tất cả pháp lực toàn bộ đều mất hết.
79 Lê Ngạo cười một cách tà ác, kéo lấy nàng ta đang tức giận, lật người đè nàng ta dưới thân, Ma Tâm Ái mở to đôi mắt nhìn chằm chằm y đang từ trên cao nhìn xuống, trong lòng căng thẳng vô cùng.
80 Thiếu, sẽ cập nhật sau. .
Thể loại: Khoa Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 50
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Khoa Huyễn, Dị Năng
Số chương: 13