1 “Tìm được rồi, chính là nàng. ”“Công tử, người xác định chính là nàng sao?”“Dĩ nhiên. ” Hắn hơi hài lòng gật đầu. “Nhưng là nàng không giống kiểu người phúc lộc thọ đều tốt a~!” tên hậu vệ hoài nghi nháy mắt liên tục “Chồng nàng mới vừa chết trận, cô nhi quả mẫu, trừ phi tái giá, nếu không ngay cả sống cũng rất khó khăn nha… Ai ui~!” chưa nói xong, hắn lại đáng thương ôm lấy đầu bị chủ tử ra sức cốc.
2 Nhìn một mảnh hỗn loạn trước mặt, Triệu Hiền Văn khẽ nhíu mày, như là đã biết trước sẽ xảy ra chuyện này, giương mắt hướng lầu hai nhìn lên, thấy vẻ mặt Chi Lan trắng bệch, đang lo lắng hô to lên với hắn cái gì đó, lại vừa phất tay chỉ về cửa ở phía sau hắn, hẳn là có ý bảo hắn mau mau rời đi.
3 Chi Lan chỉ khẽ lắc đầu, nhưng không nói lời nào. Hiền Văn than nhẹ một tiếng, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ vỗ về phía sau lưng của nàng, lại vô tình tiến thêm một bước thân cận.
4 Sương sớm tan dần, trên bầu trời dần dần hiện lên một màu xám nhạt, hơi có chút lạnh, bốn phía tuy là bãi tha ma, nhưng bởi vì bầu trời đã chuyển sang ban ngày, cho nên mê chướng cùng quỷ dị của ban đêm cũng bị xóa tan.
5 “Chi Lan, nàng cũng nghỉ ngơi một lát đi. ” Triệu Hiền Văn có chút đau lòng khuyên nàng nên đi nghỉ ngơi “Ngày mai nhờ Ngô quản gia tìm hai nha đầu đến chiếu cố Hạc Nhi, nàng cũng không cần mệt nhọc như vậy nữa.
6 Triệu Hiền Văn suy nghĩ một chút mới nói "Chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi, nàng cũng không nên suy nghĩ nhiều quá. . . , cái này cho nàng. ""Cái gì vậy?" Chi Lan nhìn bình ngọc hắn nhét vào trong tay mình, tháo nút gỗ trên miệng bình ra, nhất thời một cỗ mùi thơm ngát sộc thẳng vào mũi nàng, tinh thần tức khắc chấn động, kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?" Triệu Hiền Văn cười thần bí "Tất nhiên thứ tốt, đáng tiếc là chỉ có ba viên.
7 "A!" Hạc Nhi đột nhiên lấy tay che cái miệng lại, cũng ý thức được mình lỡ miệng. "Mẹ, con, con. . . ""Hạc Nhi, nói ẹ biết, tỷ tỷ xinh đẹp là ai?" Chi Lan nghiêm túc nói.
8 "Mẹ. . . " Hạc Nhi có chút sợ hãi ôm chặt lấy mẫu thân cả người đang run rẩy "Hắc Nham. . . Thúc thúc. . . " Hạc Nhi ngập ngừng kêu lên "Các ngươi. . .
9 Chi Lan cười khổ, tự giễu nói: "Ta còn muốn như thế nào đây? Hắn gạt tâm ta, làm nhục thân thể của ta, dùng tính mạng của Hạc Nhi cùng tướng công của ta để uy hiếp ta, hắn muốn ta ăn, ta liền ăn, hắn muốn ta uống, ta liền uống, ta đã mềm yếu đến mức này, hắn còn có gì không hài lòng? Nếu như hắn thật lòng đối với ta, ta…ta cũng sẽ không.