1 Lúc ấy, ta vẫn còn là một con rắn. Một con rắn nhỏ, thân thể tinh tế, ẩn núp trong động, chờ đợi người đi qua. Từ xa xưa lưu truyền, nếu giết chín trăm chín mươi chín người liền có thể đắc đạo, hơn nữa có thể làm môn hạ của Đông hải long cung, trở thành long tử long nữ.
2 Rất lâu rất lâu về sau, ta hiểu được ý tứ câu nói của hắn năm đó. Lần thứ hai gặp hắn là thời điểm ta đã trở thành long nữ; mà hắn đã thành phàm nhân.
3 Ta không muốn nghe chuyện của người khác, nhưng đêm yên tĩnh như thế, mà ta tu hành, lại có thể nghe được âm thanh từ một khoảng cách nhất định. Tiếng nói càng lúc càng rõ ràng, ta run lên.
4 Hôm ấy khi ta ở cửa động ngắm mây, một con khỉ nhảy nhót chạy tới, suýt chút giẫm lên thân thể ta, ta chạm vào nó, nóiNó cúi đầu xuống, giật mình, bỏ chạy thật xa mới dám quay đầu lại, hỏi: “Ngươi là rắn?” Ta cười.
5 Con khỉ đó vì được trường sinh đã chịu bao cực khổ, tuổi thọ dài hơn một ngàn lần, hạnh phúc cũng ít đi một ngàn lần. Bởi vì nó trường sinh, nó bị một ngọn núi đè cả trăm năm mà còn bất tử, thế là, bị ép trở thành đồ đệ của một hòa thượng chỉ là phàm nhân.
6 Có một ngày, con khỉ đó chạy tới, muốn bàn với ta một việc. Nó nói: “Thiên binh muốn đánh chúng ta! Ngươi hiện tại pháp lực rất lớn, ta đem ngươi tiến cử với Đại vương chúng ta.
7 Không có hầu nhi tửu, cả ngày phờ phạc. Ngọn núi này, ta không thể trở lại. Thương thiên a, ngươi nói cho ta biết, ta có nơi nào để đi…Ta không có dũng khí tự sát, trong khi một con rắn thành tinh có tuổi thọ dài vô cùng.
8 Một lần ta đến thành Trường An giúp sư phụ làm việc, ta cứu được một con rùa bị đánh vỡ mai, đang hấp hối, ta truyền nguyên khí cho nó, xem như tạm thời bảo vệ được tính mạng nó.