1 [Chương 1] -Ối cháy! Cháy rồi! Chạy mau!. . . . Sau 1 đêm ngắn ngủi,cả cô nhi viện ta ở đều hóa ra tro. Chỉ vì bản tính ngủ như chết mà ta vô tình…lên chầu trời.
2 [CHƯƠNG 2] Hả??? Tiểu thư??? Cô bé gọi ai vậy? Ta sao? Tóm lại là chuyện gì đang xảy ra,có ai có thể giải thích rõ không? Ông trời đang định chơi ta chắc? -Này cô bé,em là ai vậy? -Tiểu thư? Người không nhớ em sao? Em là Vân Đình đây! Vân Đình? Ở cô nhi viện đâu có ai tên đó,người ta quen biết lại càng không có.
3 CHƯƠNG 3 -Em tên Vân Đình hả? Ta nhẹ nhàng hỏi thăm cô bé. Trong mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc thì nha hoàn lúc nào cũng thân cận với chủ tử của mình.
4 Chương 4 Khi ta tỉnh lại trời đã nhá nhem tối,ta tiếp tục hỏi Vân Đình những vấn đề còn đang thắc mắc. Ra Nam Ngự Yên Yên từ nhỏ là người sức khỏe yếu ớt lại sống nội tâm nên bị các vị tỷ tỷ ghét bỏ.
5 [ Chương 5] -Phong nhi,việc ban nãy con nói là thật? -Chẳng lẽ phụ thân cho rằng ta nói dối người? -Từ trước tới giờ ta vẫn thấy cả ba tỷ muội đều yêu thương nhau,lẽ nào lại không phải như vậy? -Hừ,trước mặt phụ thân là như vậy,còn sau lưng lại bày trò ức hiếp tứ muội.
6 [CHƯƠNG 6] Ánh sáng chiếu xuyên người hắn làm rạng lên một vẻ đẹp mờ ảo khó tả,những sợi tóc mai như đang nhảy múa lướt nhẹ qua hàng mi đen dài,đôi mắt dài hẹp quyến rũ mê người híp lại gợi lên ánh cười trong suốt.
7 [CHƯƠNG 7] Đã ba ngày trôi qua, nhờ tích cực uống dược cộng thêm ăn toàn những món đại bổ nên sức khỏe của ta hồi phục rất mau chóng. Dược của Thiên Y đưa cho ta quả nhiên vô cùng công hiệu, chưa đầy hai ngày ta đã có thể đi lại bình thường.
8 [CHƯƠNG 8] Tèng teng…Nam chính lên sàn! Từ một trăm năm nay,đất nước tứ phân theo bốn hướng Đông,Tây,Nam,Bắc. Phía Đông là Chu quốc giỏi về chế tạo vũ khí,phía Nam là Ngôn quốc giàu có trù phú,phía Tây là Ngọc quốc hiếu chiến,còn lại phía Bắc là Kim quốc nổi tiếng cảnh đẹp như tiên.
9 [chương 9] -------------------------------------------------------------------------------- Thời gian trôi qua thật nhanh,mới đó mà đã qua hai tuần ta sống trong cuộc sống tiểu thư tươi đẹp.
10 [CHƯƠNG 10] Quốc Hoa Mộ Lang thật sự ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh như chong chóng của nàng. Khi vừa mới bước vào, hắn đã thấy khuôn mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của nàng,rồi khi tới gần hắn,nàng không những không hành lễ với hắn mà còn hỏi ngược lại hắn là ai,sau khi biết được hắn là hoàng đế,nàng có đôi chút sợ sệt cúi người giả vờ ủy khuất mà xin tha tội,rồi khi biết hắn không giết người,nàng lại vô tư ngồi uống trà.
11 [CHƯƠNG 11] Thời gian lại mau chóng trôi qua,chỉ còn mười ngày nữa là ta sẽ chấm dứt cuộc sống tiểu thư an nhàn tươi đẹp ở phủ tể tướng để sang Ngôn quốc làm vợ Nhị vương gia,làm em dâu hoàng đế.
12 [CHƯƠNG 12] -Ngươi hôn đủ chưa? Tên nam nhân tóc trắng sau giờ phút kinh hoàng trên mặt bắt đầu giang đầy hắc tuyến. Hắn nhẫn tâm lấy tay hất đầu ta ra như hất một cục đá.
13 [CHƯƠNG 13] Sau khoảng mười lăm phút,theo sự chỉ dẫn của Song Y,ta đã đến được Tây Sương lâu. Nơi này thật sự khêu gợi sự hứng thú của ta đó nha,nếu sau này rảnh rỗi ta sẽ cho xây dựng một kĩ viện của riêng ta rồi tha hồ hốt bạc,hắc hắc… -Tiểu…à không,công tử! Chúng ta…đừng nên vào nơi này! -Tại sao? -Công tử,đây là kĩ viện đó,thân cao quý như người làm sao có thể vào nơi này chứ? -Ta đâu có tới đây để trêu hoa ghẹo nguyệt,ta là tới trả thù đó! -Nhưng mà… -Không có nhưng nhị gì hết! Đi mau! -Ai…Đình nhi không dám vào! -Có gì mà không dám,ngươi chỉ cần đi theo sau ta là được rồi…í…Song Y đâu? -Bọn họ bảo đợi tiểu thư ngoài kiệu ạ! -Hừ…gì mà đợi chứ,trốn tránh không dám vào kĩ viện thì có! -Công tử à,chúng ta…tốt nhất là không nên vào trong đó! -Hừ…ngươi không vào thì để một mình ta vào! Nói rồi ta bày ra một bộ mặt giận dỗi bước vào bên trong,quả nhiên không ngoài dự đoán ,Vân Đình sợ ta giận nên đã ngoan ngoãn theo ta bước vào.
14 [CHƯƠNG 14] -Gì chứ,tóc ta vừa mới xõa ra là ngươi đã biết được ta là nữ nhân rồi sao? -Không có nam nhân nào để tóc dài quá đầu gối như ngươi! -……… Biểu cảm trên khuôn mặt hắn càng ngày càng cổ quái,chắc là bị sock khi biết ta là nữ phẫn nam trang đó mà.
15 [CHƯƠNG 15] Ta về đến biệt viện cũng đã gần chiều tối,đợi khi ăn uống no đủ ta bắt đầu kể lại mọi sự việc cho Vân Đình nghe,nàng ta có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ tiểu thư cao quý của mình lại có thể làm ra những việc kinh thiên động địa như vậy.
16 [CHƯƠNG 16] Tình hình trên bàn ăn hiện tại đang rất hỗn loạn, mỗi người mang theo một tâm trạng riêng. Phụ thân và Thượng Quan Tán Lý có vẻ rất hợp nhau,hoàng thượng và đại ca không có biểu cảm gì,còm lại hai tỷ tỷ và ta đang cùng có tâm trạng "cực kì căm phẫn".
17 [CHƯƠNG 17. 1] -Uy…ngươi mau tỉnh! Đừng dọa ta! -Ta…thật…nóng! -A…không được,ngươi mau lạnh lại đi,đừng…! Ngươi mà còn ôm ta nữa ta sẽ quăng ngươi vào hồ nước đó nha! Uy…uy…không được,ai cho ngươi tự tiện sờ ta,thối nam nhân,mau buông ra! Ta thổ huyết,hắn không phải là uống dược quá liều đó chứ? Sao lại không nghe thấy ta đang kêu gào? Ta lại thổ huyết…hắn ăn gì mà sức lực lại mạnh như vậy? Ta căn bản là vô phương chống cự.
18 [CHƯƠNG 17. 2] Mắt ta không ngừng nổi lên chữ $$$,ấy mà khoan,tại sao hắn lại muốn bắt ta? Sao lại biết Thượng Quan Tán Lý bị hạ xuân dược?Và còn tên này đến bắt người tại sao lại ung dung thong thả như đi ngắm cảnh? -Là ai trả tiền cho ngươi để đến bắt ta? -Là ai ngươi không cần biết,ta vốn không thích nói tên người nhờ trộm đồ,như vậy sẽ mất hết hứng thú! -Vậy nếu bây giờ ta trả cho ngươi mười một vạn lượng hoàng kim sai ngươi bắt ngược lại người kia,ngươi làm không? -Ta từ xưa đến nay rất giữ chữ tín,đã nhận tiền của người nào thì phải trộm cho bằng được thứ người đó cần rồi mới nhận phi vụ khác! -Như vậy là ngươi không chấp nhận lời đề nghị của ta? -Ân! -Ai…hên quá,cứ tưởng mất mười một vạn lượng hoàng kim rồi chứ! -……… -Ngươi định bắt ta bằng cách nào đây? -Ngươi không sợ bị bắt? -Có chút sợ,nhưng trả giá cao như vậy thì có lẽ đối với người kia ta có giá trị quan trọng,chắc không giết hay làm những việc đại loại như vậy đối với ta đâu! -Thông minh đấy,nhưng hôm nay ta không có hứng thú bắt ngươi đi! -Ố?…Sao vậy? -Thượng Quan Tán Lý đang bị hạ dược vì vậy nên không có sự phòng bị,ta đem ngươi đi lúc này quả thật rất tốt,nhưng người đời sẽ bảo ta lợi dụng thời cơ,đục nước béo cò,như vậy thì còn đâu là danh tiếng của thần trộm nữa chứ! -Cái gì gọi là danh tiếng? -Ta là người rất có đạo đức nghề nghiệp,lại đầy nhân cách,cho nên sẽ đường hoàng mà đến trộm người chứ không như hôm nay! -Ngươi làm nghề ăn trộm thì đào đâu ra nhân cách! -………… -Ta không định đến cãi nhau với ngươi,hẹn ngày ngươi lên đường sang Ngôn quốc ta sẽ đến "hỏi thăm"! -Ấy…ta còn một vấn đề muốn hỏi! -Là vấn đề gì? -Vì sao ngươi biết Thượng Quan Tán Lý trúng xuân dược? -Lúc ta đến đây xem xét tình hình thì đã nhìn thấy ngươi và hai tên nam nhân một đen một trắng đang nằm trên nóc nhà,vì tò mò nên ta rình xem bọn ngươi đang định làm gì,kết quả là đã được chứng kiến một màn kịch hay! -Như vậy là ngươi đã chứng kiến hết mọi chuyện? -Có thể nói là như vậy! Trong lúc ta theo dõi hai nữ nhân kia thì tên này lại đang theo dõi ta và Song Y,thật khiến cho người ta dở khóc dở cười.
19 [CHƯƠNG 18. 1] -Thanh Long! -Thuộc hạ có mặt! -Ngươi mau đi điều tra lại thân thế của Nam Yên! -Sao ạ? -Những gì ngươi báo cáo hoàn toàn khác với Nam Yên ta gặp! -Không thể nào,thuộc hạ đã điều tra rất rõ ràng! -Vậy tại sao người ngươi điều tra và người ta gặp mặt lại có sự khác biệt lớn đến như vậy? -Theo điều tra,sau khi mất trí nhớ thì Nam Yên cô nương mới hoàn toàn biến thành như vậy,giống như là một con người khác! -Ân,ngươi lui trước đi! Trở lại hoàng cung Chu quốc bảo vệ cho Thượng Quan Dĩnh! -Thuộc hạ xin phép cáo lui! …… Thượng Quan Tán Lý một đêm không ngủ,trong đầu không ngừng suy nghĩ về Nam Yên,nàng ta không hề tỏ ra nhút nhát yếu kém như trong điều tra,và người bị ức hiếp…hình như là hai tỷ tỷ của nàng chứ không phải là nàng.
20 [CHƯƠNG 18. 2] Ba ngày sau,hôn lễ chính thức được cử hành tại phủ tể tướng,tiếng kèn trống mừng hỉ sự liên tục vang lên,người người tấp nập đến chúc mừng,cả phủ tể tướng tràn ngập trong một màu đỏ hoan hỉ.