1 Ngày tám tháng ba, ánh nắng mùa xuân rạng rỡ, những đám mây trắng lơ lửng trôi trên bầu trời. Tôi đóng cửa sổ bên cạnh, đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, cầm chùm chìa khóa lên, đi vào thang máy.
2 Hôm sau, khi tôi mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy, thấy một suất ăn sáng đơn giản đã được đặt trên chiếc tủ đầu giường. Cúi đầu nhìn bên cạnh giường, cuốn Bước vào đông y đáng nhẽ rơi xuống đất thì đã nằm ngay ngắn trên giá sách.
3 Tôi nhìn theo cái bóng ngoan cố đang đi xa dần của Trình Lộ, có chút bất lực, lắc đầu. Nhưng mà. . . hóa ra là 90. . . ha ha, cuối cùng tôi cũng biết rồi.
4 Khi tôi quay về phòng thị trường, các đồng nghiệp thi nhau hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Những người làm ở phòng thị trường đều rất nhạy cảm. Ngay từ sáng sớm nay khi Trình Lộ đứng ở cửa phòng trừng trừng nhìn tôi, họ đều cảm thấy có gì đó khác thường.
5 Tôi ngẩng đôi mắt đờ đẫn lên, lườm cô ta một cái, rồi lại tiếp tục nhìn màn hình dày đặc chữ. “Còn một tiếng nữa, để tôi xem anh viết kiểu gì”. Thấy tôi không trả lời, cô ta cũng mất hứng, lạnh lùng buông một câu, bất mãn bĩu môi.
6 Mỗi buổi sáng, có thể nhìn thấy bốn mỹ nữ lượn đi lượn lại trước mặt chắc chắn là điều mơ ước của tất cả những người đàn ông. Cảnh tưởng mãi mãi chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ giờ đây đã trở thành hiện thực sờ sờ trong cuộc sống của tôi.
7 Nơi Trình Lộ hẹn cô Tư Vy là khách sạn năm sao Hilton, một trong những khách sạn đẳng cấp nhất Bình Hải, tọa lạc ngay trung tâm thành phố. Để không dính dáng đến mấy khoản phiền phức như gửi xe vân vân, tôi và Trình Lộ bắt taxi.
8 Trình Tư Vy lái xe thẳng đến cửa tòa nhà, chiếc Porsche của cô ấy đỗ ngay bên cạnh chiếc BMW của tôi. Một đen một trắng, trông giống như một cặp xe tình nhân.
9 “Anh Lương. . . ”. Trong lúc tôi đang được Linh Huyên chỉ bảo tận tình, Tô Tô bất ngờ đột nhập vào bếp. Tôi vui mừng nhìn cô bé, “Không phải em đi hát với bạn hả, sao lại về?”.
10 Những chuyện thời đại học, tôi có kể ba ngày ba đêm cũng không hết. Lúc đầu, Tô Tô còn mở mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ, hỏi không ngớt. Dần dần, cô bé chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng khục khặc cười.
11 Tôi không hề nghĩ ngợi gì, nói một lèo. “Nói hay lắm!”. Bố Trình Lộ khen ngợi. Mẹ Trình Lộ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng. Trình Lộ khẽ liếc tôi một cái, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng thoải mái hơn chút.
12 Trời bỗng tối sầm, lúc này ba giờ chiều mà cứ như bảy tám giờ. Tôi biết lại sắp mưa rào. Nhưng theo tính toán, giờ này chắc Trình Lộ đã ngồi yên vị trên xe bus rồi.
13 Bên ngoài trời mưa lâm thâm, mặt đường đã ướt nhẹp. Ăn sáng xong, Tô Tô không hề khách sáo, ngồi tọt vào xe tôi, còn tranh giành ngồi ghế trước bên cạnh tôi với bọn Hiểu Ngưng.
14 Tối nay, tôi được trở lại thời đại học, cắm đầu cắm cổ vào ôn thi ngay trước đêm kiểm tra học kỳ, cả kỳ không chịu nghe giảng, mà chỉ dành ra một đêm bổ sung lại toàn bộ chỗ kiến thức đó.
15 Cơ quan của Hiểu Ngưng cách đây không xa lắm, tôi lái xe qua bên đó, cô ấy đã đứng đợi ở cửa. Hôm nay cô ấy lại mặc váy, là một chiếc váy ngắn màu đen, chân đi giày bệt, tuy không phải là giày cao gót nhưng nhờ có đôi chân thon dài, nên trông cô ấy vẫn rất cao.
16 Tôi thu điện thoại lại, nhìn sang thấy Hiểu Ngưng đang chăm chú ngắm ruộng vườn bên ngoài cửa kính, vẻ mặt điềm tĩnh, hoàn toàn không nghe tôi nói chuyện điện thoại.
17 Những hạt mưa như những con sóng biển táp vào cửa kính chắn gió của tôi, tiếng sấm ùng ùng vang dội trên bầu trời. Tôi lái xe thật nhanh trên đường lớn, trong lòng trống rỗng.
18 Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, bầu không khí rất thoải mái. Hai bên đường, những chiếc đèn lồng kiểu Trung Quốc được treo ngay ngắn thành hai hàng, trên cành cây thỉnh thoảng lại treo những con thú nhồi bông và những đồ trang trí nhỏ, một sự trang hoàng mang đầy màu sắc lễ hội.
19 Nhưng, ngay cả Vạn Lý trên sân khấu còn không có cách nào tìm được tôi trong biển người này, chứ đừng nói đến những người khác, làm sao mà biết được người đàn anh mà Vạn Lý nói rút cuộc là ai.
20 Trình Tư Vy nhìn những cánh hoa rải đều quanh chân mình, đưa tay, đón lấy một cánh từ trên cao rơi xuống, đặt vào lòng bàn tay, rồi nhìn tôi. “Valentine vui vẻ”.