1 Đầu năm 231 Bắc Địch quốc, hoàng đế mới lên ngôi, vị này trổ hết tài năng cùng thủ đoạn nhanh chóng quét sách hết thảy chướng ngại cũng như các vị hoàng tử để leo lên ngôi vị tân đế, Bắc Thần Nghiê chỉ dùng vẻn vẹn thời gian một năm đã ngồi vững ngôi vị hoàng đế.
2 Bông tuyết rơi xuống vi vu nhẹ bay như lông ngỗng, gặp cơn gió thổi, những bông hoa tuyết giống như kẹo đường làm cho người ta sinh ra ảo tưởng. Nàng nhớ rất rõ lúc còn nhỏ, khi còn ở cô nhi viện, có lần Việt Bân không biết lấy kẹo đường từ đâu cho nàng, lúc đó còn cười nói, kẹo đường này giống như bông tuyết, lần sau tuyết rơi nhất định phải ăn nhiều một chút.
3 Bầu trời bao la xanh thẳm, ánh mặt trời treo lên ánh nắng ấm áp, từng cơn gió xuân thôi tới, một thân thể nho nhỏ nằm trên mặt cỏ, đầu gối lên tay hai chân vắt chéo lắc lư, người này, đúng là Mộ Dung Tiểu Tiểu.
4 Mộ Dung Tiểu Tiểu chạy hơn nửa ngày cuối cùng cũng đến trấn thành. Thành Vi Nhạc là nơi hai nước giao nhau hết sức yên bình, tường thành được dựng lên từ những phiến đá cực kỳ rắn chắc, cũng bởi vậy cho nên trong thành có thương nhân của hai nước ở lại đây, các loại tửu lâu, khách điếm, quán trà nhỏ đều mọc lên rất đông, người đi đường nối đuôi không dứt, trong đó có xen lẫn thanh âm rao hàng, hết sức nhiệt tình.
5 Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng, liền nghe một hồi đập cửa. Đáy lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu phát điên. A a a, có để cho người ta ngủ hay không a, nhưng là nàng vẫn phải tức giận rời giường!Tối hôm qua sau khi tiểu nhị báo quan phủ nàng biết kế tiếp Cổ Hân sẽ có nghi vấn, vì tránh phiền toái, nàng lấy cớ bị kinh hách nghĩ sớm một chút nghỉ tạm liền lấy tốc độ nhanh chóng trốn vào trong phòng.
6 "Sư huynh, ngươi đã về rồi. " Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của sư huynh mình, nở nụ cười. Gương mặt Dạ Nguyệt ly âm trầm quét mắt một vòng khắp tiểu thân thể, xác định không có vấn đề gì, có thế mới an tâm.
7 Thu hồi suy nghĩ. Cổ Hân vẫn như mấy ngày trước đến tạ lỗi với Mộ Dung Tiểu Tiểu. Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không nói cái gì, nàng từ đầu liền không coi trọng Cổ Tuyết Nhi, bất quá là đại tiểu thư bị làm hư thôi.
8 Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ đến thẳng hoàng hôn mới thức dậy, liền trực tiếp dùng bữa tối. Lại cảm thán, cuộc sống sâu gạo quả thật không tệ a. Mộ Dung Tiểu Tiểu một lòng suy nghĩ ngày mai sẽ xuất phát đi dự võ lâm đại hội, đối mặt với một bàn đầy thức ăn một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.
9 Mộ Dung Tiểu Tiểu đang thưởng thức muôn hoa khoe sắc trước đình, có thể thấy được chủ nhân chăm sóc rất tỉ mỉ. "Uống một ngụm trà. " Giọng trầm thấp mềm mại quanh quẩn ở bên tai nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ, nhìn nước trà bên khóe miệng, là đích thân người nào đó đưa đến bên miệng.
10 Đoàn người Dạ Nguyệt Ly, Mạc Du Ly cùng Toái Nguyệt đi tới trong vườn đúng lúc thấy một màn này, gò má tinh xảo của Mộ Dung Tiểu Tiểu ở ánh mặt trời mờ ảo, khóe môi tràn ngập nụ cười thản nhiên, không khí yên tĩnh an bình như vậy không giống như là một tám tuổi đứa bé có thể tạo ra, ấy là loại ấm áp hài hòa.
11 Mọi người vẫn còn lục đục đi vào sân, đoàn người Mộ Dung Tiểu Tiểu đã theo hộ vệ Sơn Trang ngồi vào vị trí thuộc về bọn họ. Nhìn này thứ tự vị trí, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày nhìn Mạc Du Ly một cái, không nhìn ra nha, còn có địa vị cỡ này.
12 Mạc Du Ly thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu ‘ vừa sờ ’ đã có hiệu quả thần kỳ, cằm rơi xuống thiếu chút nữa trật khớp. Dạ Nguyệt Ly siết thật chặt tiểu nha đầu trong ngực, gần sát bên tai nàng nói bá đạo, "Nha đầu, không cho phép để ý hắn!" Hừ, lại dám tơ tưởng đến nha đầu của hắn.
13 Mộ Dung Tiểu Tiểu ngủ một giấc liền bỏ lỡ bữa trưa, tỉnh lại đã là thời gian bữa tối. Chuyện Cổ Hân là do nàng đang ngủ cho nên không biết được, cũng có lẽ là nàng biết được nhưng không muốn để ý.
14 Võ lâm Sơn Trang sừng sững nghiêm trang đắm chìm trong ánh nắng sáng sớm , giống như được phủ lên một lớp sơn vàng, càng tôn lên vẻ cao quý cùng địa vị hiển hách của Sơn trang đứng đầu võ lâm.
15 Dường như mỗi lần Trì Hàm Yên ra tay đều bị Tức Mặc Tuyết Dương hóa giải nhẹ nhàng, trong lòng càng nôn nóng, hiện giờ Hắc Báo đang ngồi ở bên dưới, đoán chừng hắn đang ước nàng chiến đấu thất bại, khiến cho Môn chủ mất đi tín nhiệm với nàng, trước khi lên đường hắn không cam lòng đối với việc bố trí của Môn chủ.
16 Trên bàn cơm, Mộ Dung Tiểu Tiểu hưởng thụ người khác phục vụ, khẩu vị tương đối tốt. Đường Tuyên Tuyên bên cạnh thật sự rất hiếu kì, đáng lẽ Mạc Du Ly hại nàng xấu mặt nàng sẽ không nói chuyện với hắn nữa, nhưng không kìm nén được, lúc này mới nháy mắt cho Đường Viễn Kiến muốn hắn hỏi giúp.
17 Mộ Dung Tiểu Tiểu bị mùi hương của đồ ăn làm tỉnh giấc, không có cách nào khác, nếu không an ủi côn trùng tham ăn trong bụng nàng sẽ tạo phản. Mở mắt mơ màng nhìn thấy sư huynh nhà mình đang bày một đĩa đồ ăn lên bàn, nhẹ nhàng cẩn thận như vậy, sợ phát ra tiếng động làm phiền nàng.
18 Nam tử trên đài, thân hình cao lớn rắn rỏi dưới ánh nắng in xuống một bóng dáng nghiêng dài, chỉ có thể nhìn thấy một nửa mặt nạ màu bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, ngay cả khi tầm mắt hai người không gặp nhau, nhưng trực giác của Mộ Dung Tiểu Tiểu mách bảo ánh mắt của hắn luôn luôn tập trung vào nàng.
19 Đình ngắm trăng (ý nghĩa ngay ở cái tên, thường xây ở giữa hồ), trong đình viện yên tĩnh truyền đến tiếng đàn giống như dòng nước chảy róc rách, dáng người ngồi ngay ngắn ngón tay trắng muốt khẽ gảy đàn, ngón tay cong lên, kéo, vuốt xuống, kỹ xảo thuần thục như có như không.
20 Hai bên giao chiến hỗn loạn, Toái Nguyệt cùng Tức Mặc Tuyết Dương chia nhau chống lại Hắc Báo cùng Trì Hàm Yên. Mặc dù bình thường Toái Nguyệt không nói nhiều lắm, cảm giác tồn tại cũng rất thấp, suốt ngày trưng ra mặt tượng đi sau chủ tử mình, nhưng là thuộc hạ tuyệt đối trung thành.