41 editor: Vân PhiêuDạ Nguyệt Ly luôn cùng người phía trước duy trì khoảng cách không đến một trượng, lướt qua tầng tầng mái hiên, cảnh sắc từ phồn hoa biến thành vắng vẻ, thẳng đến khi phòng ốc thưa thớt, người đi đường cũng không có, người phía trước mới dừng lại ở chỗ đất trống.
42 “Nha đầu, chuyện này không phải ngươi quyết định. ”Dạ Nguyệt Ly mặt mày hớn hở, trực tiếp bác bỏ. Mặc kệ trên lưng hắn phải mang cái gì, tương lai có phát sinh chuyện gì, chỉ cần có nàng bên cạnh, hắn sẽ không bao giờ lùi bước…Toái Nguyệt phía sau cũng cùng lúc đáp xuống, cũng may, chủ tử xem ra không sao rồi, hai mắt tò mò quan sát Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng rốt cuộc có bản lãnh gì, mà có thể khiến tâm tính của chủ tử không bị rối loạn khi nghĩ về chuyện quá khứ?“Ta không muốn!” Quá xấu hổ rồi, nàng cũng không quên hôm qua hai người thiếu chút nữa đã “lau súng cướp cò.
43 Nếu như ở Bắc Địch thời tiết ngày hè ấm áp thì ở vùng ngoài kinh thành 30 dặm lại có một nơi gió lạnh, những gốc cây khô héo đầy rẫy khắp nơi, cực kỳ hoang vắng, phóng tầm mắt nhìn về phía xa đều không thấy bóng dáng con người.
44 Lúc ấy Thiên Sơn Bách đã không còn hình người, thịt trên người nát bấy lồi lõm không rõ hình thù, trong đó còn có những con trùng chui rúc, quá mức ghê tởm.
45 Màn đêm buông xuống, trong nhà đã sớm đốt nến, ánh sáng chiếu rọi khắp phòng. Bên trong phòng truyền đến nhiều tiếng nói nhỏ, sau đó kèm theo tiếng bàn ghế di động, bất chợt, ‘ùm, ùm’ một tiếng, lời nói chợt dứt.
46 Hàng vạn tia nắng chiếu xuyên qua hàng cây rực rỡ, làm cả sắc xuân như lan tràn khắp nơi. Giữa tháng ba, Kỳ Vân sơn ngập tràn sắc hồng của mười dặm hoa đào, cánh hoa bay tán loạn, hương thơm ngát ngập tràn không khí, tiếng chim ca ríu rít tâm tình.
47 Đêm tối đang qua đi, trời mới tờ mờ sáng, ánh nắng mai tinh sương chiếu rọi, nhanh chóng yên tĩnh. Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ trong tiểu viện của Mộ Dung Tiểu Tiểu, từ âm thanh có thể nghe được, người tới rất vội vàng.
48 Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. “Hoàng thượng giá lâm, thái hậu giá lâm, Dao phi nương nương đến!”Thanh âm lanh lảnh của thái giám hô to, Mộ Dung Tiểu Tiểu kìm lòng không được đôi mày thanh tú nhíu chặt, hoàng cung thật chán ốm.
49 Bắc Thần Nghiêu nhiều năm ngồi trên ngai vàng, thiên uy sao có thể bị con trai mình khiêu khích?Sắc mặt hắn tức giận, “Đây là thái độ mà ngươi nên có?”“Phụ hoàng, nhi thần chưa bao giờ cầu xin người, nhưng hôm nay con muốn chính thức cầu xin ngài một chuyện, mặc kệ sau này người sẽ trừng phạt nhi thần như thế nào.
50 Dạ Nguyệt Ly đi tới một chỗ không người ngay sau núi giả, bịch, một cái chuôi dao, gõ bất tỉnh tiểu thái giám dẫn đường phía trước, ẩn thân đi về hướng Dao Vũ cung.
51 Không đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu trả lời, Bắc Thần An khẽ nhón mũi chân, ngẩng đầu, nhìn về phía sau lưng nàng, đôi má phấn hồng, mắt phượng tràn đầy ái mộ tìm kiếm.
52 “Con chim này cũng thật xinh đẹp nha. ” Mộ Dung Tiểu Tiểu bất chợt mở miệng, lại nói ra câu nói không chút liên quan nào, khuôn mặt vô cùng ngây thơ, khóe miệng lại cười vô cùng tà ác!Bắc Thần An sửng sốt, người này sao vậy? Nàng ta nói nàng như vậy mà nàng lại không cãi lại câu nào? Tốt nhất là phải bực tức chết đi! Đến lúc đó làm hành động mạo phạm nàng ta, nàng ta còn có thể danh chính ngôn thuận giáo huấn nàng, đến lúc đó nhị hoàng huynh cũng không thể can thiệp.
53 Dạ Nguyệt Ly vẫn có chút tò mò rốt cuộc vừa nãy chuyện gì mới phát sinh, trầm giọng hỏi, “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”“Dạ…. ” Ám vệ có chút ấp úng, không biết hắn không nói, mà là không biết nên nói từ đâu, lời nói kỳ quái của tiểu thư quá nhanh, hắn cũng không kịp nhớ hết toàn bộ.
54 Chính là, nàng cũng không ngờ, Bắc Thần An quả thật chạy tới cáo trạng, đáng tiếc, Bắc Thần Nghiêu không để ý tới. Dạ Nguyệt Ly nhìn tiểu nha đầu đang gian trá cười trong lòng, nghĩ về những điều ám vệ hồi báo, nội tâm ấm áp, nha đầu kia chắc chắn còn chưa nhận ra là mình đang ghen, tính tình nàng cẩn thận như vậy thật sự không nghĩ rằng có thể làm ra hành động ngây thơ như thế.
55 Làm xong hết tất cả, Mộ dung Vũ Phỉ cười ngạo nghễ, lúc này nàng ta mới thể hiện nàng ta như nữ nhân có cả vinh hoa phú quý!Phụ thân nói nàng không cần đặt tâm tư ở chỗ biểu ca nữa, nói cùng lắm chỉ được làm thiếp, không cần phải lấy thân phận như vậy.
56 “Ngươi dám khẳng định hoàng huynh cũng thích ngươi, hay chỉ là mình ngươi có ý nghĩ muốn trao tất cả cho hoàng huynh?” Bắc Thần An không phải không não, chỉ là nàng cảm thấy biểu muội này nghĩ rất đơn giản, mẫu phi không đồng ý, hoàng huynh cũng không dám tùy ý làm bậy.
57 Nhìn trong mắt mỹ nhân tình ý dạt dào, muốn nói lại thôi, trong đầu Bắc Thần Vũ nhớ lại, vòng eo nhỏ nhắn nắm chặt trong tay, bỗng nhiên thấy nội tâm thỏa mãn.
58 Nhìn hình bóng xinh đẹp đã đi ra tới cửa, Bắc Thần Vũ đột nhiên đứng dậy, kéo Mộ Dung Vũ Phỉ qua, “Đừng vội vã đi như thế. ”Nhìn bàn tay mềm mại, Bắc Thần Vũ nhíu mày, sao hắn lại sinh ra xúc động như vậy?Nhẹ nhàng kéo lại, hắn phát hiện hắn không muốn buông nàng ra, đột nhiên lôi kéo, ôm chầm lấy eo nhỏ của Mộ Dung Vũ Phỉ, ban tay từ thắt lưng chậm rãi hướng tới ngực, xoa nắn nhẹ nhàng.
59 Đêm, càng ngày càng lạnh. Đợi lâu không thấy Bắc Thần Vũ tới, cung nữ đến hỏi tin cũng không thấy trở về, đáy lòng Dao phi bắt đầu thấy nghi hoặc. Không đúng! Trước khi dùng bữa nàng ta đã truyền cung nữ tới báo cho Vũ nhi, giờ Tý nhất định phải vào cung, giờ hẹn đã qua, người nàng ta phái đi thúc giục cũng chưa trở về, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?Càng nghĩ nội tâm Dao phi càng cảm thấy bất an, tâm cũng đột ngột giật mình, nàng ta đột nhiên đứng dậy, phượng mâu nhíu lại, “Đại ca, đi, đến Nguyên Vũ điện thôi.
60 Dao phi bước đi về phía nội điện, Mộ Dung Cẩn Thiên ở phía sau. Thẳng đến khi tới cửa tẩm điện, Mộ Dung Cẩn Thiên có dừng chân một chút, Dao phi cũng cảm thấy có điểm khác thường, một mình đi tới/Âm thanh nam tử thô suyễn, nữ tử khinh ngâm hỗn loạn từ bên trong truyền tới, trong không khí tràn ngập mùi vị hoan ái làm cho Dao phi hiểu được, bên trong đang làm chuyện gì.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 17