1 - Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại đi. Nhức đầu quá, hình như ai đang lay gọi mình. Tôi nhíu mày lại nhưng vẫn không cách nào mở được mắt. Cứ như là đang bị bóng đè vậy, tôi thử huơ huơ tay vào khoảng không trước mặt thì bị một bàn tay nhỏ chụp lấy, lại bị lay lay.
2 Sau nhiều ngày năn nỉ, cuối cùng tôi được cho phép ra ngoài chơi, nói đúng hơn là đi dạo phố cho khuây khỏa. Tôi rất nóng lòng muốn khám phá cuộc sống của thời đại này ở bên ngoài vô cùng.
3 Lúc tôi mở mắt ra đã là đầu giờ chiều. Tôi vẫn đang nằm trên giường của Đinh Ngọc, xung quanh không có ai. Có lẽ thấy tôi bệnh lâu ngày nên mới dễ dàng để một tiểu thư lười biếng ngủ ngày như vậy.
4 Anh ta nói như thế rốt cuộc chính là đang chê tôi không phải con gái sao? Tôi nổi máu nóng lên mặt, tức giận:- Công tử, tôi thấy anh mới không có ra dáng nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất một tí nào cả.
5 Hôm đó tôi trở về liền bị Đinh Ngọc kéo thẳng vào phòng tra khảo. Buổi chiều lúc tôi đang nằm ngủ, Đinh Ngọc và Gạo ra gian phòng khách phụ mẹ cả chuẩn bị cho ngày giỗ đầu của Việp quận công – cha nuôi của quận công Huy.
6 Buổi chiều, tôi và Đinh Ngọc cùng mẹ cả ra phố mua đồ. Mẹ cả, Đinh Ngọc và tôi đi trước, dẫn theo hai gã người hầu theo sau để phụ việc xách đồ. Hoa và Gạo ở phủ cùng người hầu tiếp tục dọn dẹp, xếp đặt.
7 Tôi cứ ngỡ vị khách quý kia là ông quan lớn nào đó. Ra lại là một người phụ nữ ngoài ba mươi và một cậu bé tầm mười tuổi. Người phụ nữ có gương mặt gầy và xanh, bước đi cũng rất yếu.
8 Sáng sớm hôm sau, bà Tần và Tố Như cáo từ. Quận công muốn cho người dùng xe ngựa để đưa về nhưng bà Tần từ chối, nói đường đi xóc nảy, sức bà không chịu được.
9 Tôi học chữ ngày đêm, ôn thi Đại học cũng không chăm chỉ như lúc này. Nhưng dục tốc bất đạt. Một ngày quận công gọi tôi vào gian nhà giữa, hỏi bài tôi.
10 Suốt đường đi, thỉnh thoảng mẹ cả và Đinh Ngọc sẽ vào ngồi chung xe ngựa với tôi, thỉnh thoảng sẽ ngồi võng. Chỉ có tôi là cương quyết bám trụ cái xe ngựa xóc nảy này.
11 Sáng ngày hôm sau, quận công gọi tôi ra gian nhà giữa, mắt ông hướng đến anh chàng gầy gò đang ngồi bên bàn rồi nói đây là thầy dạy tôi học chữ Nôm, tên Đặng Hinh.
12 Trịnh Khải im lặng rồi thở hắt ra một tiếng, anh nói:- Hiện giờ nàng đang ở đâu?Nhớ lại hôm trước bị Nguyễn Hoàn chế giễu, tôi rút kinh nghiệm, không dám nói ra phủ Huy quận công.
13 Đinh Ngọc ban đầu trách tôi nhận lời lung tung, nhưng nàng cũng rất vui vẻ đi chơi cùng tôi. Mẹ cả đã lên chùa từ chiều vẫn chưa về, quận công chỉ dặn chúng tôi đi nhớ về sớm.
14 Sáng ra, mắt của tôi có quầng thâm. Đinh Ngọc nhìn thấy thì thở dài:- Chỉ là la mắng một câu, em có cần bày bộ dáng thảm thương thế không?Tôi biết Đinh Ngọc hiểu lầm nhưng cũng không giải thích, mặt xụ xuống rồi nói:- Em đang hối lỗi mà.
15 Sau nhiều ngày học đàn, rốt cuộc Đinh Ngọc chịu thua, không dạy nổi tôi. Mẹ cả thấy thế thì chỉ lắc đầu, không nói gì thêm. Thoát khỏi cảnh chiều chiều gảy dây đàn, tôi mừng không kể xiết.
16 Ba ngày sau, mẹ cả nói với Đinh Ngọc là lễ nạp cát rất tốt, lễ nạp tệ là ngày mười tháng sau. Tức là đúng một tháng sau sẽ tiến hành lễ hỏi, tôi không ngờ lại nhanh như vậy.
17 Tôi nghe Nguyễn Hoàn nói mà càng thấy khó hiểu, rõ ràng Huy quận công có vẻ thích Nguyễn Cảnh, nhưng tại sao Hân quận công lại ngăn cản quyết liệt như vậy? Tôi nói với Nguyễn Hoàn:- Chỉ còn chưa đến bảy ngày nữa là đến lễ nạp tệ rồi.
18 “Thế tử”. Hai tiếng này đánh mạnh vào tim tôi, khiến cả người tôi run rẩy. Trịnh Khải là thế tử, là con chúa thượng. Chuyện này là sao? Tại sao anh lại là thế tử?- Không phải tên của thế tử là Trịnh Tông sao? – Tôi không tin được, có lẽ Nguyễn Cảnh vừa nói nhầm.
19 Cuối tháng giêng, lễ nạp tệ của Đinh Ngọc cuối cùng cũng đến. Đinh Ngọc vốn người thanh mảnh, xinh đẹp, trang điểm vào lại càng thêm phần xinh đẹp. Chị mặc áo cưới màu hồng, tóc búi đính hoa và trâm ngọc, cả người mềm mại quyến rũ, đến tôi nhìn cũng mê.
20 Trong lúc tôi đang rối ren chuyện tình cảm của bản thân thì tin tức từ phương nam mang đến làm xôn xao cả kinh thành Thăng Long. Nhà chúa Nguyễn ở Đàng Trong đã bị đánh bại, toàn bộ đất từ Quảng Nam đến Hà Tiên nằm trong tầm kiểm soát của nhà Tây Sơn.