41 Đinh Ngọc nói người đến hỏi cưới tôi là con trai nhà Viêm quận công có tên Nguyễn Trọng Chiếu. Anh ta mặc dù chưa có chức tước cũng chưa đỗ đạt gì nhưng tính tình hiền lành.
42 Rằm tháng ba, tôi trốn đến gặp Trịnh Khải ở ngôi đền cũ. Anh vẫn chưa biết chuyện tôi sắp bị gả cho Trọng Chiếu, tôi cũng đã dặn Hải không được nói việc này cho anh hay.
43 Tôi cúi đầu theo Trịnh Khải ra ngoài, trước khi anh mở cổng, tôi kéo lấy ống tay áo của anh:- Thực sự chàng không thể cùng thiếp bỏ trốn sao?Trịnh Khải quay đầu nhìn tôi, anh gỡ tay tôi ra khỏi áo anh rồi nắm chặt lại, giọng anh trầm thấp:- Đinh Thanh, ta cũng rất muốn cùng nàng sống yên bình.
44 Tôi vừa trở về phủ đã thấy một người hầu đứng chờ trước cổng, chị ta nhìn thấy tôi thì hốt hoảng chạy đến ngăn lại:- Tiểu thư, Viêm quận công phu nhân và công tử Trọng Chiếu đến phủ tìm tiểu thư, tôi thấy họ rất tức giận.
45 Từ lúc trở về thời đại này, tôi chỉ hi vọng mình sống bên lề của lịch sử, đứng nhìn lịch sử từ từ diễn ra nhưng lại không ngờ được bản thân dần dần bị cuốn vào nó.
46 Trịnh Khải định kéo tay tôi quay lại đường cũ thì nghe tiếng người ngựa ở đầu con phố vang lại. Tôi quay qua nhìn sắc mặt lo lắng của Trịnh Khải thì không khỏi sợ hãi trong lòng:- Họ là…?- Đừng sợ.
47 Sát ngày diễn ra lễ nạp tệ, tôi lại không vui không buồn, cứ hờ hững nhìn mọi thứ sắp đặt dần dần mà không hiểu được bản thân rốt cuộc muốn điều gì. Tôi biết mình sẽ không cam tâm chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng tôi lại không thể phản kháng.
48 Trước lễ nạp tệ hai ngày, tôi vẫn chưa nhận được tin tức của Nguyễn Hoàn. Tuy không hi vọng nhiều nhưng tôi thực sự cần trì hoãn đám cưới để có thêm thời gian tìm cách đối phó.
49 Vết thương cũ? Tôi nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của Quang Bình. Hèn gì ban nãy anh ta rót nước và cầm tách trà đều bằng tay trái. Đúng rồi! Trước khi Trịnh Khải soán ngôi thất bại, tôi đã gặp Quang Bình, lúc đó anh ta đã bị thương ở cánh tay.