1 - Mau tránh đường, mau tránh đường. . . bệnh nhân đang cần cấp cứu gấp. . . Tiếng hét to cộng với sự gấp gáp lo lắng trên khuôn mặt của các y tá đang đẩy chiếc giường, trên có một người phụ nữ gương mặt tinh xảo nhưng giờ phút này mặt tái xanh, môi trắng nhợt nhạt doạ người đang yếu ớt thở từng chút một làm cho mọi người xung quanh không dám chậm trễ đứng giàn sang hai bên.
2 - Mau lên mau lên. . . . chúng mày ơi, bên này bên này. . . Tiếng trẻ con gọi nhau í ới- Cái gì vậy? Cái gì vậy?- Có chuyện gì thế???Âm thanh hỗn độn, tiếng gọi nhau, tiếng hét sợ hãi.
3 - Nhị tiểu thư,nhị tiểu thư, người mau dậy và chuẩn bị đi ạ. Mọi người đều đã chuẩn bị xong và sắp đi đón đại tiểu thư rồi ạ. . . Tiếng cô hầu không ngừng vang lên, nó cố ngủ tiếp nhưng không được.
4 Reng, reng, reng. . . . . . Tiếng kêu từ chiếc đồng hồ đầu lâu được thiết kế đặc biệt vang lên réo rắt, giục giã. . . Rụp Nó với tay lên chiếc đồng hồ và tắt đi.
5 Sau khi bước ra khỏi lớp học, nó liền đi thẳng ra ngoài cổng trường. . . . . . Nó sợ. . . . chỉ cần ở thêm lúc nữa. . . . nó. . . . . . sẽ không chịu được mà bật khóc mất.
6 ChoangTiếng thủy tinh vỡ vang lên sắc nhọn, chói tai như đâm thủng trái tim ai đó. . . . Hai người trong phòng cùng quay lại. . . . . một người ngạc nhiên lo lắng.
7 Vì mệt do cả đêm dầm mưa, nó ngủ một mạch cho đến giữa trưa. Khi toàn căn nhà thơm nức mùi thức ăn, nó mới chịu bò dậy. Thế là thế nào nhỉ? Ngày trước cứ ở nơi lạ là nó lại không ngủ được.
8 Nó ở tạm nhà hắn đến chiều muộn mới về. Lý do? Khỏi nói cũng biết, dĩ nhiên là nó phải phá tanh bành nhà hắn rồi mới an tâm về được chứ. Nhìn thấy căn nhà "sạch không tì vết" của hắn, nó mà không quậy một trận thì thật là đáng tiếc.
9 Kể từ khi chị nó bị thương đến giờ đã là hai tuần. Trong khi cả nhà nó đều nháo nhào ngày nào cũng đều đến bệnh viện thì nó ngược lại, ung dung thoải mái ở nhà.
10 Ký ức. . . Đây là đâu?. . . . . Xung quanh nó là một màu đen bao trùm. . . . thật cô độc. . . . Rồi bỗng ánh sáng ập tới. . . . . Mở mắt ra là khung cảnh quen thuộc.
11 Nó đứng đó, sững người. . . Ký ức. . . . . Một mảng trống rỗng. . . . Nó đã quên gì sao?. . Nó đã quên đi mất chuyện gì sao? Hay quên đi một người nào đó??.
12 Thời gian nhanh chóng trôi đi, chớp mắt đã gần cuối tháng 10. Sau ngày cuối tháng 9 ấy, mọi chuyện dường như đã trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Như Lan cũng đã được ra viện, lại quay cuồng với lịch làm việc và học tập kín kẽ của mình.
13 Cánh cửa mở raThật không thể tin được, trước cửa chính là chị nó. . . . không những thế, còn có. . . . . tên "hoàng tử" thần kinh lần trước nữa. . . Thật trùng hợpKhông chỉ nó, mà ngay cả Như Lan cũng ngạc nhiên không kém.
14 Chiếc xe mui trần sang trọng đỗ lại trước nhà hàng theo kiểu Pháp lãng mạn. Người bảo vệ vội ra mở cửa xe, cúi đầu kính chào một cách trịnh trọng.
Cạch
Cửa xe mở và cô gái bước ra, xinh đẹp khiến người ta nhìn là muốn yêu thương che chở.
15 Thời gian chậm rãi trôi qua. Cuối cùng mùa đông cũng về bên khung cửa sổ, trên cành cây già nhất thành phố A chiếc lá cuối cùg đã rụng xuống nhường bước cho nhữg bôg tuyết nở rộ.
16 Mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là khuôn mặt lo lắng còn vương nước mắt của một cô gái xinh đẹp.
- Cậu không sao chứ? Như Lan mừng rỡ, không biết cảnh tượng ban nãy lúc trong xe ô tô làm cô hoảng hồn bao nhiêu đâu, còn tưởng chàng trai chết rồi
Hắn vẫn nhìn nó, im lặng.