1 Tôi là con trong gia đình họ Nguyên. Tôi thích sự ồn ào và yêu sự yên tĩnh, lập dị đúng không, ừ thì tôi cũng thấy vậy. Ngoại hình của tôi thì xinh xắn? Dễ thương? Hay xấu xí? Điều đó thì tôi không rõ.
2 Ơ. . .
Cái gì vậy trời? Miệng tôi há hốc không nói được lời nào luôn. Điều điều con khỉ. Có phải lớp trưởng lớp này bị gì rồi không?
Tôi thấy tay mình bị lay mạnh, nhìn sang thì ra là một bạn nữ.
3 Trời ơi!
100 lần, chép khi nào mới xong, môn gì chứ môn lịch sử thì thôi rồi, không biết là bao nhiêu trang. Sao số xui vậy nè. Tại hắn, đúng rồi tại hắn.
4 Cứ 15" đầu giờ là hắn lại. . . .
Sao vậy anh Nguyên Anh xấu tính, anh có cần đày đọa tôi thế không.
Tôi nhất định phải theo lời Bác Hồ đứng lên chiến đấu chống lại kẻ thù mới được.
5 - Mày. . . mày hỏi tao. . . tao á?
- Ừ. Chứ tao tự hỏi tao à?
- Sao. . . sao tặng. . . tao?
Tôi tròn mắt nhìn hắn, hắn dở chứng à?
- Ai nói tao tặng mày?
- Thì mày vừa hỏi tao mà.
6 Tôi đang tưới cây thì có tiếng hỏi, tôi ngước lên, chạm phải 2 gương mặt của 2 con bạn có tên toàn vần “ương”.
-Ơ, ừ, nhà tao. Hương, Phương, tụi mày đi đâu đó?
- Tụi tao đi mua ít đồ, sẵn tiện con Hương nó trả sách cho thằng Nguyên Anh luôn.
7 Sến, tôi phải nói là lời chúc cực kì sến, đúng chỉ có Yên Nhi _cây văn của lớp mới nghĩ ra lời chúc như vậy thôi.
Mấy thằng con trai muốn té xỉu hết rồi kìa.
8 Thời gian này chúng tôi ưu tiên rất nhiều cho việc học. Đến lớp là đứa nào đứa nấy lấy sách vở ra xem liền, ai cũng chuyên tâm học hành hết. Tôi nà, độ lười đã đạt level rất cao nhưng bây giờ khác rồi nhá.
9 - Biết tao hát ra sao không mà nói như đúng rồi thế.
- Mày đừng có xạo, hôm bữa hát karaoke hay lắm mà.
Nhắc tôi mới nhớ, bữa trung thu tôi có hát karaoke, tụi nó rủ nên tôi chỉ hát cho vui thôi, nào ngờ đâu mấy đứa này lại để ý.
10 Anh eo gì mà nhảy vào họng người ta nói trước rồi. Biết là anh rất lịch sự nhưng cũng phải để em nói đã chớ anh. Thật là. . .
- Mấy em này là bạn em hả Hân?
- Vâng bạn em đó anh, Phương, Huy, Tiến, Hương, Nguyên Anh.
11 Ngày văn nghệ sắp đến mà tôi cũng chẳng biết nên hát bài gì. Lớp phó văn thể thì lo nhảy nhót với nhóm nhảy, cũng bận rộn. Thế là tôi phải tự nghĩ.
Tôi có tính tự lập rất cao nên cũng không phàn nàn, tự lực cánh sinh làm lẽ sống.
12 - Mày đến đây làm gì?
- Hỏi ngu. Bây giờ mày có muốn đi lên trường không?
- Lên thì liên quan gì đến. . . á. . à. . . mày định cho tao đi ké hả?
- Không nhanh thì đi bộ luôn nhá.
13 - Hỏi gì?
- Không có gì đâu.
- Cái gì thế? Nói lại tao nghe xem nào. Nói đi.
- Ngồi xe tao thế nào?
Gì? Ngồi xe thôi cũng muốn tao comment nữa à.
14 - Á á. Đau quá cô ơi. Mà chân em bị gì vậy cô?
- Chân em bong gân rồi.
Ôi là thế là không phải cưa chân đúng không?
- Để cô. . . _cô ép nhẹ vào chân tôi mà cứ như cô lấy búa đấm vào chân vậy, đau thấy ông nội rồi.
15 Làm điều lén lút nên tôi on xì lai bằng điện thoại, lên chơi chơi rồi xuống nên không dùng lap. . . ngại lắm (thật ra là sợ lắm, khoản này không dám chơi liều, anh tôi ác cực)
Mà khoan, đang nói đến thông báo kết bạn của tôi mà.
16 Không biết phải làm thế nào để hết bực đây. . . . . a. . .
Tôi mà biết đứa nào xúi nhà trường tổ chức cái này là tôi chém, chém chết. . . .
- Ối.
17 Để xem. . . lớp trưởng Nguyên Anh hỏi anh tôi có phải bạn trai tôi không? Câu này hỏi rất chi là điên rồ. . .
Bạn trai mà khi nào cũng đánh đầu bạn gái như thế không?
Nghĩ là lại thấy tức sao sao á, thế quái nào nhìn vào lại giống có quan hệ gì gì đó trời.
18 - Chị. . .
Tôi á khẩu luôn, chẳng biết cái mô tê gì đang diễn ra.
Cứ như đang xem phim rồi từ trong màn hình nhân vật chính cầm viên gạch ném thẳng mặt tôi.
19 Không biết lớp bạn sao chứ lớp tôi khi biết được thông điệp trong “tối hậu thư” thì phải nói cứ rần rần, chọc tôi tứ phía, từ 4 phương 8 hướng cứ ồn ào kéo đến tra hỏi.
20 Theo phong cách nhiều chuyện thường ngày, tôi quay lại xem thử có phải gọi tôi không. . .
Tôi thấy ngay gương mặt vừa biết hôm qua. . .
Trong đầu tôi bắt đầu hoạt động hết công suất, mấy chữ cứ chạy qua chạy lại: chị Kim Linh - có võ - người bạn gái chưa xác định của anh 2 tôi.