1 “Nguyệt Băng Băng – khi đó chỉ là một cô bé 6 tuổi. Cô nhóc nắm tay cha đi dạo trong vườn. Bỗng. . - Băng Nhi à, con có yêu cha không?- Có chứ ạ , iu nhất trên đời nuôn !- Vậy, con có thể giúp cha một điều không ?- Được tứ ạ.
2 Băng Băng lại ngồi vào xe, lái đến khu Parking của trường. Đúng là toàn con nhà giàu, nhìn một loạt toàn những loại xe hàng hiệu : Lexus, BMW, Limo,… Băng Băng chỉnh quần áo, mái tóc rồi ra khỏi xe.
3 “ Reeeeeeeengggggggg”- Được rồi cả lớp, tiết 2 này chúng ta sẽ xuống phòng thực hành. Các em mang theo sách giáo khoa và tập chép nhạc theo cô. Nhanh lên nào, chúng ta chỉ có 5 phút chuyển tiết thôi.
4 ♪ Mấy bữa nay máy tính của Pun bị hư, không viết truyện được, giờ sửa được rồi nên sẽ cố gắng viết bù để tạ lỗi, mọi ngừi ủng hộ ngen ! ^^ - Khóc sao… Con trai sao lại khóc chứ.
5 “Reeeeeeeeeeenggggggggggg eng engggggg” “ Ồn ào” Đang định đến phòng thực hành thì chuông reo ra chơi, Phong đành trở về lớp. Căn phòng vắng tanh, cũng phải, mọi người xuống sân hết rồi còn gì.
6 - Kính Chào Tổng Giám Đốc – Vừa mới bước ra khỏi chiếc Limo, một hàng những người mặt áo đuôi tôm tím bóng một tay đặt sau lưng, một tay đặt trước ngực cung kính cúi gập người.
7 Đi được một đoạn, điện thoại Triệt reng lên, cậu bắt máy, một giọng ồ ồ vọng ra:- Tới chỗ ta ngay- …. Vâng - Hắn khóa máy, sống lưng tự nhiên thấy rờn rợn - Chết thật, rút cuộc mình lại quên mất nhiệm vụ rồi, không biết bố sẽ làm gì đây…Căn cứ trung tâm của tập đoàn Mafia :“ CHÁT”- LÀM ĂN KIỂU ĐÓ ĐẤY HẢ?? - giọng nói đầy phẩn nộ vang vọng trong căn hầm tối.
8 Phong chạy lại vào lớp. mọi người đã ra ngoài hết, cậu quăng cặp trên bàn, miệng lầm bầm :- Tên chết tiệt Vừa mới xuống sân. Bao nhiêu con mắt đổ dồn lên cậu.
9 “ Reeeeeeeeeeng” Mải đuổi theo cái cảm giác mập mờ, Phong giật nảy lên vì tiếng chuông, loạn choạng chụp lấy cái điện thoại mém rớt. Cậu thở dài :- Khải, hết giờ rồi nên tôi lên lớp đây.
10 Triệt cứ thế ôm Băng Băng,đôi tay run rẩy báu chặc lấy cô, nét mặt cậu vặn vẹo như sắp ra nước mắt, song nơi hốc mắt cũng chỉ dâng lên làn nước mỏng, không rơi nổi một giọt lệ.
11 “ Lộc xộc” “ lộc xộc”Tiếng kéo xích nặng nề vang trong căn phòng tối- kho hàng của công ty Hoàng Hải. - Làm nó tỉnh lại đi - Ông Hải gọng khản đặc, đầy uy nghiêm.
12 Nhà Cao …. . …. . . - Con chào mẹ. - Nhân ! con cuối cùng cũng về rồi. Mẹ lo cho con lắm biết không. - Người phụ nữ trung niên dáng người thanh mảnh, gương mặt đầy lo lắng lẫn vui mừng tiến đến quàng cổ Nhân.
13 - Ứm - Triệt nheo mắt vì chói. Ánh đèn vàng dù lập lòa nhưng vì cả đêm tối om thành ra choáng. Toàn bộ bịch tai, dây xích,… trên người đều được tháo ra.
14 ……. …“ Sợ lắm cái cảm giácTưởng như đã ôm trọn yêu thương…Nhưng rồi bỗng nhiên biến mất…. Như chưa hề tồn tại…. ”………. ……………. - Băng Băng… - Triệt nắm chặt lấy đôi tay trắng bệch của BĂng BĂng , đôi mắt vặt vẹo, nước mắt không ngừng tuôn bên hai má.
15 - Băng BĂng à ! Whoooaaahh, 2 em đang tình củm với nhau đấy à. Xin lỗi đã làm phiền nhé. – NHân khúc khích cười ló mặt vô phòng- A, không sao. - Triệt vội quay đi che nước mắt, Băng BĂng cũng quệt vội mặt.
16 - Anh Nhân dạo này lạ quá. - Triệt ngồi gọt trái táo nát bấy- Ừm. Em cũng thấy vậy - Băng BĂng gật đầu biểu tình- Nhất là vụ ngày nào cũng đòi ở riêng với em- Gì chứ ~ Anh ghen à - Anh nào dám ghen tỵ với anh trai mình.
17 “ Rầm”Tiểu Kỳ- và ba mẹ của Nhân đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Gương mặt trắng bệch. - Anh chị là Băng Băng và Tân Triệt phải không ? Anh em đâu ? ANH EM ĐÂU RỒI ?????? - Tiểu Kỳ chạy tới báu chặt cánh tay Băng BĂng hỏi dồn.
18 - Tôi thật sự xin lỗi… hết cách rồi… - Tôi không tin !! Đừng có gạt tôi, không vui tí nào đâu !! Ông, ông cần bao nhiêu , mau nói đi, ông muốn bao nhiêu mới chữa cho cô ấy đây !!!!!- Tôi thật sự không thể, cậu đừng như vậy… tôi thật xin lỗi mà, lẽ ra tôi nên nói với cậu ngay lúc đó.