1 Ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, che lấp bóng đêm rã rời
Tầng cao nhất của cao ốc, có một cô gái đang đứng bên cửa sổ sát đất, bàn tay tinh tế trắng nõn cầm một ly rượu vang đỏ, ánh sáng nhợt nhạt của rượu chiếu vào tay cô, có vẻ càng thêm mỹ lệ.
2 【 Ký chủ, ngươi đã tỉnh? 】 Một thanh âm ngọt ngào nhu nhu truyền đến, Quý Lạc chậm rãi mở to mắt, trước mắt là một mảnh mơ hồ, vài giây sau, mới thấy rõ được sự vật trước mắt.
3 Hệ thống một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc nữa, liền bay đến góc tường xoay người lại.
Quý Lạc không khỏi cười khúc khích, đã lâu rồi cô không có vui vẻ như vậy.
4 Thời điểm Quý Lạc tỉnh lại, nhìn đến trên đầu chính là màn lụa công chúa màu tím, cô ngồi dậy, sửa sửa lại cốt truyện, mới biết được là cô bị đưa đến thời điểm nam nữ chủ mới có hảo cảm.
5 Bởi vì là giữa trưa, xe buýt cũng không có nhiều cho lắm, nhưng vẫn có vài người liên tục đem ánh mắt dừng ở trên người Quý Lạc, rốt cuộc lúc trước Quý Lạc cũng là nữ thần quốc dân, mà nguyên chủ so với cô còn hơn ba phần, lực sát thương của dung mạo này tự nhiên không thể bỏ qua.
6 Xem ra, nếu nhất định phải làm nhiệm vụ này, thì cô cần phải so với nữ chủ càng bạch liên hoa hơn. Quý Lạc cô chính là diễn viên mà, cho dù cô có diễn thì thế nào rốt cuộc vẫn là giả.
7 Tuy rằng được thể nghiệm lại một phen thời học sinh rất tốt, nhưng mà giáo trình đơn giản buồn tẻ của người thời nay vẫn là làm cô phi thường đau đầu.
8 Bạch Liễm nghe vậy liền cả kinh, cô không nghĩ tới Quý Lạc không phải nói thẳng rằng "Tôi chính là người cứu anh", mà lại lấy một loại phương thức uyển chuyển khác để chứng minh.
9 Quý Lạc nhìn vẻ mặt của hắn, liền cười khúc khích, tiếng cười vui sướng kia đã hấp dẫn lực chú ý của Tưởng Phi, hắn khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô không có trả lời hắn, ngược lại hỏi lại một câu: "Anh cùng Tiểu Liễm, là đang yêu nhau sao?"
Nếu như là người khác hỏi, Tưởng Phi khẳng định sẽ không cần nghĩ ngợi gì liền gật đầu, nhưng hiện tại lại là Quý Lạc, tuy rằng chỉ vừa mới tiếp xúc không lâu, nhưng sự ưu tú cùng thiện lương của cô xác thật làm hắn động tâm, đây là một loại cảm giác mà ngay cả Bạch Liễm cũng không cho hắn được.
10 Ngày hôm sau đi đến trường, Quý Lạc mặc một cái quần yếm, vẫn như cũ buột tóc đuôi ngựa, nhưng so với ngày hôm qua thì nhiều thêm vài phần nghịch ngợm, hơn nữa càng thêm dễ hoạt động.
11 Lời Quý Lạc nói quả thật có tác dụng rất lớn, Bạch Liễm chỉ cần tưởng tượng đến khả năng Quý Lạc nói bậy về cô với Tưởng Phi, cô liền lập tức muốn đi tìm hắn, đương nhiên, cô cũng tin tưởng Quý Lạc sẽ không có nói ra sự kiện kia, bằng không Tưởng Phi nhất định đã tìm đến cô rồi.
12 Liên tục mấy ngày, Tưởng Phi đều không có tới tìm Bạch Liễm, phảng phất như thật sự đã đem người này quên mất, tuy rằng hắn cũng không có cùng Quý Lạc có liên hệ, nhưng rất nhiều lần cô đều có thể thấy được ánh mắt của Tưởng Phi dừng lại ở trên người Quý Lạc, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ xong mất.
13 "Mày, mày, mày. . . . . . " Tên lưu manh cầm đầu nằm trên mặt đất, che lại cái mũi, đầu nâng lên, giơ bàn tay run rẩy mà chỉ vào nam nhân trước mặt, nhưng khi thấy rõ bộ dáng của hắn, liền ngây người.
14 "Nhưng mà. . . . . . " Quý Lạc vừa nói chuyện khác, vừa nhìn Lục Thất Niên từ trên xuống dưới vài lần, "Cậu sao lại xuất hiện đúng lúc đến vậy?"
Theo lý mà nói, mặc dù đây là kịch bản tiểu thuyết, nhưng cũng không thể đã trễ thế này hắn vẫn còn ở đây, nên biết rằng nơi này cách nhà của cô thật ra không xa.
15 Thấy Quý Lạc về đến nhà, bảo mẫu cười hiền hậu mà đi tới, trong giọng nói mang theo nồng đậm quan tâm: "Tiểu thư đã về?"
"Ân, Dì Trương, dì làm một đĩa điểm tâm rồi đưa đến phòng cho con nhé.
16 Hiện tại, muốn làm sáng tỏ sao?
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Lục Thất Niên, Quý Lạc đột nhiên có chút không đành lòng, mặc kệ nói như thế nào cô đều không nên trêu chọc hắn, ngày đó ở trên xe buýt, hay là lúc ở trên đường, như thế nào đột nhiên cô cảm thấy.
17 Giữa trưa ngày hôm sau, Quý Lạc ở nhà ăn trường học cùng vài nữ sinh chung lớp cùng nhau ăn cơm, kỳ thật cô là tưởng một người, nhưng mà những người này thật sự là quá nhiệt tình, cho nên cô đành phải ngồi ở chỗ kia, nghe các cô nói một ít bát quái của minh tinh, chờ thời điểm không khí tăng vọt thì sẽ phối hợp mà cười một cái.
18 Ăn xong cơm trưa, Quý Lạc liền làm ra một cái quyết định, vốn đang muốn để Bạch Liễm tiêu dao thêm mấy ngày, nhưng bất đắc dĩ người này quá thích tìm đường chết, nếu đã như vậy, cô liền thành toàn cho cô ta.
19 Sau khi cười xong, Lục Thất Niên đột nhiên hướng nữ sinh loli kia nói một câu: "Lấy ánh mắt của cô mà nhìn, cô cảm thấy tôi thế nào?"
Vốn dĩ nữ sinh kia còn chưa phục hồi tinh thần lại, hiện giờ Lục Thất Niên còn cố tình nói chậm lại, trong giọng nói muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu, nữ sinh loli lập tức bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, trong ánh mắt toàn bộ chỉ thấy được một người là Lục Thất Niên.
20 Bên này Quý Lạc đồng dạng cũng là một đống phiền toái, không nói đến những nữ sinh cả ngày ở sau lưng nói xấu về cô, liền quang cô phía sau kia một cái liền đủ cô phiền.
Thể loại: Khoa Huyễn, Dị Giới, Huyền Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 32