1 (Đây là lần đầu tiên mình viết truyện, rất mong nhận được sự ủng hộ và góp ý của các bạn để tác phẩm này hoàn thiện hơn. Đọc chap nào hay nhớ vote ình nha.
2 Bỗng chân nàng đá phải vật gì cưng cứng. Đá cuội ư? Có vẻ không giống lắm. Tò mò cúi xuống, gạt nhẹ lớp cát phù sa, Hoàng Lan không tin vào mắt mình. Nàng vừa nhặt từ trong cát ra một sợi dây chuyền! Sợi dây làm bằng thứ kim loại màu vàng, mặt xanh ngọc đẹp tuyệt, trên thân còn trạm khắc hình thanh long tinh xảo.
3 Và rồi, Hoàng Lan cảm thấy bản thân đang rơi xuống dần. Trong giờ phút nửa tỉnh nửa mê ấy, nàng chỉ kịp cảm nhận thấy bàn tay Trường Giang cố kéo mình lại nhưng rồi, tất cả đều không còn ý nghĩa.
4 Mấy hôm nay, mỗi lần ngủ, nàng đều cố gắng ngủ thật sâu, mong sao khi tỉnh dậy sẽ thấy mình trở về nhà, và câu chuyện kỳ quái này sẽ kết thúc như chưa bao giờ tồn tại.
5 Hoàng Lan cứ thế ngồi trong đám đông, không dám có hành động gì thái quá, chỉ chờ đến khi tan cuộc là lại theo đoàn nhạc công lẻn ra ngoài, vậy mà chiếc đàn trong tay nàng lại đột ngột đứt dây, đến chính Hoàng Lan cũng không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
6 Đáng ngạc nhiên hơn cả là phản ứng của Lê Tuyên Kiều. Không những không thất vọng, ngược lại, nàng ta lại nở một nụ cười như có như không, như thể mọi việc ngày hôm nay đều không liên quan đến mình.
7 Lê Tuyên Kiều nhất định sẽ không làm thế. Tâm cơ của người này có lẽ không hời hợt như Phùng Diệm Quỳnh. Thực sự Hoàng Lan không biết nên khóc hay nên cười.
8 Một trong những điều khó khăn nhất chính là đặt niềm tin vào kẻ đã từng giết mình. Hơn nữa, dù mục đích của Lê Tuyên Kiều là gì thì nàng ta cũng đã cứu Hoàng Lan một mạng.
9 Con người Lê Tuyên Kiều là vậy, kể cả khi tính kế hại người, nàng ta cũng muốn cái chết của đối phương trở nên có giá trị nhất. Đảo đi đảo lại, Nguyễn Hoàng Lan chỉ là con tốt thí mạng của Lê Tuyên Kiều, là một hòn đá lót đường không hơn không kém.
10 Nàng là người đầu tiên giữa thanh thiên bạch nhật dám công khai chống lại hắn, dám tố cáo hắn là một vị vua hồ đồ. Giữa lúc lòng tự tôn bị xúc phạm nhất, hắn càng kịch liệt muốn lưu nàng lại, để một ngày nào đó chứng minh cho nàng thấy chính nàng mới là kẻ sai lầm.
11 Nhưng mục đích chính của Hoàng Lan không phải Lê Tuyên Kiều. Sống trong cung, có mấy kẻ không tự sắm ình một chiếc mặt nạ? Người thực sự khiến nàng tò mò chính là Thái Thanh Ngọc.
12 Hoàng Lan dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, chờ xem Triệu Bảo Khánh rốt cuộc muốn giở trò mèo gì. "Ta không nói cô, là ả cung nữ đi bên cạnh cô kia. "Vị tiệp dư họ Triệu mà Nguyệt Hằng từng nhắc đến khi ở Thanh Phục khu chính là Triệu Bảo Khánh.
13 Yêu quái? Trong lòng Hoàng Lan có chút mỉa mai. Vẫn biết trên đời này còn nhiều chuyện khoa học chưa giải thích được, ví như chuyện nàng bị đưa đến thời đại này, nhưng nàng cũng không hề mang niềm tin tuyệt đối vào thế lực siêu nhiên.
14 Hoàng Lan chưa bao giờ quên chiếc vòng ngọc lục bảo ấy. Nhớ lại ngày tỉnh lại ở nhà Từ Trọng Sinh, khi ấy trong tay nàng đã không còn chiếc vòng nữa. Nàng tin tưởng vợ chồng Từ Trọng Sinh, họ là người hiền lành đôn hậu, sẽ không tham đồ không phải của mình.
15 Đến khi Lê Khải Triều dõng dạc nhắc lại lần nữa, Hoàng Lan mới thôi nghi ngờ bản thân mình. Mà khoan! Đệ nhất thần trộm? Hoàng Lan liên tưởng đến những cuốn truyện tranh đã đọc thời niên thiếu.
16 Giữa nơi ngổn ngang cạm bẫy này, dựa vào chính nghĩa thôi chưa đủ, chỉ có biết mình biết người mới có thể bình an. . . . . . "Vương đạo sĩ, lời ngươi nói là thật?" Thanh âm của Tư Thành vang lên, không giận mà uy.
17 Thôi kệ, đến đâu hay đến đấy vậy. Lê Tư Thành cũng không phải người không biết nói đạo lý. Hoàng Lan càng không tin trong hậu cung này ai cũng có bản lĩnh một tay che trời!Khi tư tưởng đã thông suốt, nàng miễn cưỡng nói:"Tôi biết mọi người đều nóng lòng muốn tra chân tướng.
18 Dù Nguyễn Hoàng Lan tôi chỉ là một kẻ thân cô thế cô, không danh phận, không địa vị, bất đắc dĩ mới ở lại trong cung, trước sau không hề có ý định cùng các cô tranh đoạt, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép ai đem oan nghiệt đến giá họa lên đầu mình, cô hiểu chứ?.
19 Hoàng Lan vừa chốt hạ một câu, hai chân Triệu Bảo Khánh như bị ai đó rút hết xương cốt, theo đấy mà ngã nhào xuống đất. Con người thanh tú, tao nhã, Nguyễn tiểu thư rất được cung Trường Phúc ưu ái trọng vọng sao lại có thể không biết chữ? Ánh mắt của Triệu Bảo Khánh dính chặt trên người Hoàng Lan, như thể nhất quyết muốn tìm ra bằng chứng chứng minh nàng đang nói dối.
20 Nàng lệnh cho hai thái giám đến đè chặt Vương Văn Lãng xuống đất. Hắn vật lộn một hồi, điên cuồng chửi rủa, hai thái giám kia vất vả lắm mới chế ngự được hắn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 150
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 13