1 - Ông ngoại!
Hạ Thi Văn đẩy cánh cửa lớn màu vàng ngà rồi bước vào bên trong. Căn phòng rộng lớn được bao bọc bởi những giá sách cao tưởng chừng như ta đang ở trong một thế giới tri thức.
2 Hạ Thi Văn ngẩn người, nhìn người ông cô kính trọng đang đứng đó. Cô kiên quyết nói:
- Bất kể điều kiện gì nếu như hợp lý cháu đều có thể đồng ý với ông.
3 Cơn đau đầu đỡ dần rồi hết hẳn. Cô lấy lại tinh thần, cố gắng để ông không thấy sự mệt mỏi, yếu ớt của cô lúc này. Cô bỏ bàn tay đang vịn chặt lấy mép bàn ra rồi xoay người bước đi về phía cánh cửa.
4 Tin! Tiếng chiếc máy tính nhỏ màu trắng trong bàn học cô vang lên, cô đứng lên đi lại dép trong nhà rồi chạy đến ngồi bên chiếc bàn nhỏ. Cô chạm nhẹ tay vào nút bật, nó lập tức bật sáng lên.
5 Sáng sớm, trên chiếc giường rộng lớn, ấm áp mà mềm mại kia, cô thiếu nữ nhỏ Hạ Thi Văn đang nằm ôm lấy chiếc gối ôm nhỏ, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp.
6 Mất một lúc lâu sau khi cúp điện thoại, Hạ Thi Văn mới lười biếng đứng lên chầm chậm bước ra khỏi giường như không muốn rời xa sự êm ái này vậy.
Bởi vì đang nghỉ hè nên Thi Văn không cần đặt báo thức để thức dậy sớm như mọi khi, vậy nên cô có thể ngủ một giấc vô cùng thoải mái.
7 Lái xe nhanh chóng chạy xuống trước mở cửa xe cho Hạ Thi Văn. Anh vừa bước ra bên ngoài đã thấy bao nhiêu con mắt đang trầm trồ nhìn chiếc xe vô cùng sang trọng và đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó là người như thế nào, còn có cả lái xe riêng.
8 - Chắc có lẽ 1-9 tớ về!
Hạ Thi Văn đáp lại câu hỏi của Tuyết Nhi một cách nhẹ nhàng. Nghe thấy Hạ Thi Văn nói lời như vậy, Tuyết Nhi lúc đầu còn hơi ngạc nhiên nhưng rồi rất nhanh lại thu ánh mắt đó vào trong lòng, mỉm cười đáp lại:
- Vậy cũng tốt, có nhiều thời gian ở bên cạnh dì như vậy thật sự là quá tốt rồi.
9 - Các người làm ăn như vậy hả? Hợp đồng này nhất định phải kí được cho tôi. Mấy ngày nữa người đại diện của tập đoàn Verne sẽ ra nước ngoài, nếu lần này không được thì cơ hội rất lâu mới sẽ lại tới, biết không hả! Các người liệu làm ăn cho cẩn thận cho tôi!
Vừa vào đến cửa, Hạ Thi Văn đã nghe giọng ông ngoại cô quát tháo liên tục qua điện thoại.
10 Ông ngoại nhìn cô cháu gái nhỏ của mình vẫn còn trong sáng, đáng yêu như vậy, thật sự là không nỡ.
Giới thương trường là nơi bẩn thỉu như thế nào, ông hiểu rõ.
11 Lên đến phòng, Hạ Thi Văn đóng sầm cửa lại, nhảy ngay vào giường úp mặt xuống gối mà khóc.
Nước mắt cô cứ tuôn ra như mưa làm ướt đẫm cả chiếc gối.
12 Ăn sáng xong xuôi, Hạ Thi Văn ra khỏi cửa chính thì đã thấy chiếc xe Mercedes s600 pullman đậu ở đại sảnh, nhưng không thấy lái xe đâu.
Hạ Thi Văn ngó quanh một lúc để tìm xem ai lái xe thì lúc này, ông Andy từ trong nhà bước ra, thấy cô đứng trước cửa ngơ ngẩn thì lên tiếng:
- Đại tiểu thư, hôm nay tôi sẽ đích thân đưa cô đi, cô không cần tìm ai nữa đâu ạ!
Hạ Thi Văn quay lại đằng sau thì nhìn thấy ông Andy đang cầm chìa khóa xe, môi mỉm cười dịu dàng nói với cô bằng giọng của một ông lão hiền hậu.
13 Dập máy được vài phút thì cửa văn phòng bị mở tung.
Theo bản năng, Hạ Thi Văn quay đầu lại.
Đang bước vào là cậu thanh niên cô nhìn thấy ở quầy lễ tân vừa nãy, cô nhận ra anh ta ngay.
14 - Tôi đương nhiên biết mình phải làm gì, cảm ơn Hạ lão gia nhắc nhở!
Nói xong, Khúc Thiên Minh bật cười to thành tiếng rồi vẫy tay đi ra ngoài.
Khúc Thiên Minh lúc nào cũng như vậy, không sợ trời, không sợ đất, không sợ bất cứ một ai.
15 - Anh vừa mới nói gì cơ?
Hạ Thi Văn nghe thấy loáng thoáng lời Khúc Thiên Minh vừa nói vì anh ta nói vô cùng nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu cô không chú ý có lẽ đã không nghe ra rồi.
16 Chiếc xe thể thao màu đỏ lao vun vút như một mũi tên trên đường, mặc kệ mọi đèn tín hiệu giao thông. Chiếc xe chạy như không nhìn thấy điểm đích, mà người ngồi trên xe lúc này, Khúc Thiên Minh với vẻ mặt hận thù như ác quỷ từ địa ngục và đôi mắt bị những giọt nước mắt đọng trên mi làm cho long lanh.
17 Hạ Thi Văn và Tuyết Nhi sau khi tiễn Lưu Niên về thì nhờ dì Trương chuẩn bị trà bánh rồi chạy lên phòng.
Cửa phòng vừa mở, Hạ Thi văn đã lao nhanh đến phía chiếc giường nằm phịch xuống một cách mệt mỏi.
18 Hôm nay, lúc dì Trương còn đang bận rộn trong bếp làm bữa sáng thì đã thấy Hạ Thi Văn xuống rồi. Cô mặc một chiếc áo phông trắng với quần bò rách trông rất năng động và cá tính khác hẳn hình ảnh dịu dàng ngày hôm qua.
19 - Thực ra không phải cô ấy không thích anh đâu!
Hạ Thi Văn nãy giờ ngồi nghe câu chuyện này thì không nhịn được lên tiếng, uống một ngụm trà rồi cô nói tiếp:
- Có lẽ là do cô ấy vẫn chưa thể tha thứ được, tôi hiểu rõ cô ấy! Tuyết Nhi là người vô cùng coi trọng sự xuất hiện của những người thân xung quanh cô ấy.
20 Cô chả kịp hiểu gì nhưng phản ứng tức thời của Hạ Thi Văn là gọi điện cho ông ngoại để tìm hiểu rõ sự việc.
Tút!
- Alo!
- Ông! Chuyện này là sao? Sao Khúc Tổng lại mất tích?
Ông vừa nghe máy thì Hạ Thi Văn đã tức tốc hỏi một tràng.