1 Năm vạn năm trước. . .
Trên một đỉnh núi cao chọc trời, mây trắng lượng lờ. Có ba người đang đứng ở trên đó, xung họ có vô số thi thể nằm trên đất, máu thịt ngổ ngang giống như một bãi tu la nhuộm đỏ tầng mây.
2 Cô gái kia đang chuẩn bị xoay người chạy đi, đột nhiên có một bàn tay nào đó cực nhanh đã nắm lấy tay cô kéo lại. . . Cô gái giật mình nhìn lại thì trợn to mắt lên rồi cố dãy dụa tách ra, nhưng kết quả lại là càng dãy thì lại càng bị nắm chặt.
3 Tôn Thất Thái ngồi trên xe cười ngất ngưỡng giữ đều khoảng cách, cứ bám ru rú sau đít một đám người, thỉnh thoảng còn nhấn ga lấn tới làm cho một đám sợ hết hồn hết vía….
4 Sau một khoảng thời gian đánh đập đấm đá tơi tả, ruốt cuộc trận đánh tay ba hai người Đánh một cũng đã dừng lại, hai người Dương Chí Vinh và Hồ Khắc bị đánh nằm bẹp dí trên sàn gào rú thảm thiết.
5 Reng reng reng…. Tiếng chuông điện thoại vang lên một người phụ nữ trung niên khoảng 45 tuổi dáng dấp vẫn còn rất trẻ em và xinh đẹp, nhìn người phụ nữ này dáng vẻ có phần giống tương tự với Tôn Nữ Thùy Tiên( Trần Bích Phương mẹ của Tôn Thất Thái và Tôn Nữ Thùy Tiên) bà ta cầm điện thoại lên nhìn thì thấy hiển thị tên người gọi là cô con gái cưng của mình nên bắt máy lên hỏi…
--- Alo… Tiểu Tiên Hôm nay làm sao vậy… Con nhớ mẹ hay sao mà lại gọi đột ngột vậy…?
Nhưng bên phía đầu dây bên kia thì không có đáp lại mà là vọng lại một chuỗi tiếng khóc nức nở ran ra từng câu nói…
---- Hu hu hu… Mẹ… Mẹ….
6 6h 30 tối…
Việt theo dõi kiểm tra cho Tôn Thất Thái kết thúc, tất cả mọi người đều đã ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Tôn Thất Thái vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
7 Trời về khuya tĩnh lặng Tôn Thất Tam Kỳ chắp hai tay sau lưng đứng trên sân thượng của biệt thự nhìn về phía xa xa ngoài kia, thành phố về khuya tĩnh lặng dưới ánh đèn mờ ảo, ông ta nhắm mắt hưởng thụ bầu không khí yên bình này, bất chợt từ trong hư không đêm tối một bóng người như U Linh xuyên qua màn đêm với tốc độ cực nhanh từ dưới đất người nhảy vọt lên trên sân thượng đứng sau lưng Tôn Thất Tam Kỳ…
--- Con đến rồi sao chuyện đó điều tra đến đâu rồi.
8 Đạo trưởng những ngày qua tôi thấy ông cứ hay ẩn nấp quan sát xung quanh nhà của tôi, rốt cuộc là ông có ý gì…?
Giữa trời đêm tối trên không trung hai bóng người đứng đối diện nhau bay lơ lửng giữa trời.
9 Lâm Ngọc Liên…! Kỳ Linh kinh hãi hô lên nhìn người con gái đang chắn trước người Tôn Thất Thái, trên lưng còn cắm ba mũi tên kia, trong lòng hắn bất giác đau nhức nhói.
10 Buổi sáng ngày hôm sau Tôn Thất Thái tỉnh dậy dưới những ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt hắn, hắn nheo mắt đưa tay lên xoa xoa trên đầu, cảm giác lân lân khiến hắn khó chịu, rồi nhìn ra hướng cửa phòng gọi to.
11 Tôn Thất Thái vươn mình làm bộ uể oải đi ra khỏi phòng, hắn giả vờ há miệng ngáp dài một cái rồi hai mắt liếc ngang liếc dọc, nhìn xem xung quanh có ai không.
12 Tôn Thất Thái đi vào nhà, hắn lên thẳng trên lầu rồi dừng lại trước cửa phòng Tôn Nữ Thùy Tiên. Hắn lưỡng lự trong chốc lát rồi đưa tay vặn lấy ổ khoá, thò đầu vào trong thì kinh ngạc, trong phòng không có ai cả, hắn nhăn mày kỳ quái “ cô ta đi đâu rồi, không phải nói cô ta đang còn hôn mê ở trong phòng sao.
13 Lâm Ngọc Liên hằn học sách đồ đi ra ngoài cửa siêu thị, trong miệng cô lầm bầm, tức giận về một ai đó “ Đồ hư hỏng, làm như thân nhau lắm hay sao mà ôm ôm ấp ấp vậy chứ.
14 Tôn Thất Thái kinh dị đứng nhìn cái bóng mờ nhạt trong suốt vừa mới hình thành trước mặt, trong lòng hắn lúc này không biết là đang mang cái cảm xúc gì, không phải là sợ hãi, cũng không phải vui buồn gì cả.