1
Ánh đèn neon chiếu rọi đường phố Bắc Kinh, tuy là ban đêm tĩnh mặc nhưng dưới ánh đèn rực rỡ trông như ban ngày.
Mười một giờ, trên chuyến xe cuối ngày, hành khách rất ít.
2
Editor: Joco
Beta – reader: Ying
Khi Ngả Lâm vừa tròn tám tuổi.
“Nó là thằng không cha! Mau lại đây! Chúng ta đánh chết nó! Cha mày đã không cần mày, sau này mẹ mày cũng chẳng cần người như mày nữa.
3
Editor: Joco
Beta – reader: Ying
Mấy ngày kế tiếp Tiểu Kỳ đều miêu tả tỉ mỉ cho Ngả Lâm nghe về những lần y gặp gỡ vị công tử tuấn tú kia.
4
Editor: Joco
Beta – reader: Ying
Hôm xuất viện, Ngả Lâm vui vẻ xách hành lý về sống cùng Thư Văn và Thụy Kỳ.
5
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Ngả Lâm phát hiện cậu không hề hiểu rõ Thư Văn.
Thư Văn đã sống cùng Ngả Lâm một thời gian, rõ ràng đã từng đau buồn, ôm mình khóc lóc như một đứa trẻ.
6
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Mặc dù biết nếu hỏi ra những câu như vậy có vẻ rất khác thường, thế nhưng Ngả Lâm vẫn không kiềm chế được, rất muốn hỏi Thư Văn xem, hắn có thật sự thích mình không.
7
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Thư Văn nấu cơm không hề ngon, nhưng lại làm sandwich cá ngừ đặc biệt tốt.
8
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Năm mới vừa qua là đến ngày sinh nhật mười chín tuổi của Ngả Lâm, nhắc đến cũng thật tình cờ, cậu sinh đúng vào ngày lễ tình nhân 14/2.
9
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Trải qua mấy ngày, Ngả Lâm thấy một bên làm việc một bên học hành quả thực kiệt sức, mỗi ngày đều cật lực, buổi tối về nhà đều không còn tí sức nào, chỉ muốn nằm ườn trên giường hảo hảo nghỉ ngơi.
10
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Nguyên lai là lúc Thư Văn rời khỏi chỗ Ngả Lâm, đi tới hàng bán đồ lưu niệm gần đó, đang chọn mấy món đồ lưu niệm, thì chợt quay đầu lại, nhìn thấy trước mắt một dáng người trông rất quen, giống như người đó.
11
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Kì nghỉ mùng một tháng năm này, mặc dù có nhiều phong ba, nhưng Ngả Lâm vẫn cảm thấy thực sự hạnh phúc.
12
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Trên đường đi, Thư Văn liên tục phóng nhanh, vượt ba lần đèn đỏ, rốt cục cũng đưa được Ngả Lâm tới bệnh viện.
13
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Lý Khả nói có thể y đã yêu người khác, để Thư Văn đừng liên lạc với y nữa.
14
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Ngả Lâm theo Thư Văn, đi tới trước mặt Lý Khả. Thư Văn hơi xấu hổ, đối diện với Lý Khả nói: “Đây là người yêu của anh, Ngả Lâm.
15
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Về đến nhà, Ngả Lâm vào phòng tắm rửa trước, còn Thư Văn mang thịt dê tới phòng Lý Khả.
16
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Lý Khả ngồi nhàn nhã trong một quán cafe, còn Thư Văn nhìn thấy y, đau lòng không gì sánh được, liền chạy nhào tới ôm chầm lấy y.
17
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Bỗng nhiên Ngả Lâm nhớ tới cha, con người cùng mẹ sinh ra mình nhưng chưa từng được gặp mặt trong đời.
18
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Thư Văn và Lý Khả có một thói quen bất thành văn, đó là hễ tới sinh nhật của ai thì đều đến quán bar uống rượu ăn mừng.
19
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Thư Văn đến chỗ quán bar, đang do dự không biết nên mở miệng nói gì với Ngả Lâm, thì đã nhìn thấy cậu nhận điện thoại, sau đó vội vàng đi khỏi.
20
Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Thư Văn thực sự không dám tin những lời Lý Khả đang nói, nhưng hắn và Lý Khả đã nhìn thấy Ngả Lâm thân mật với nam nhân khác trong quán bar.