1 Thần võ đại lục Dương Gia.
Nam Tử khuôn mặt thanh tú mày kiếm mắt sáng con ngươi thâm thúy tựa ngân hà, lại toát lên vẻ u buồn mà kiên định là thường,trường bào đen phấp phơ trong gió tựa một vị tiên nhân đang ngắm nhìn trần thế
Thầnn nhi.
2 Ngũ Chỉ Sơn trời đang xanh mát bỗng dưng: Uỳnh uỳnh đoàng. .
Chuyện gì xảy ra hôm qua không phải đài báo hôm nay trời đẹp sao, sao lại xuất hiện thiên lôi.
3 Rời đi về sau Dương Thần không biết làm sao tìm đường cũng không khỏi có cảm giác quái lạ. chả lẽ ở đây cũng cần đưa tiền mới hảo nói chuyện sao. nhìn xem nhẫn trữ vật còn vài ngàn ức linh thạch nhưng cũng không biết làm sao làm.
4 Thành phố Đông Hải,trong một căn biệt thự. Đại sảnh trên ghê sô pha ngồi một trung niên nhân,trung niên nhân tóc đen mắt sáng, con ngươi nghiêm nghị ngước mặt về phía cửa sổ.
5 Cách đó không xa
Cứu mạng. . . a a. Tiếng la hét phát ra, là giọng nữ tử
Dương Thần đang phi hành không khỏi cau mày dừng lại, tính bỏ đi vì sợ lại kết thêm một nhân quả, nghĩ vậy nhưng Dương Thần vẫn là đáp xuống dù sao Dương Thần cũng đang thiếu tiền, ở thế giới này Dương Thần thiếu nhất là tiền còn nhân tình,nói thật chứ Dương Thần không cần,chỉ muốn hảo hảo đón mẹ con 2 người thôi.
6 2 Người im lặng cứ như vậy ôm, bởi không có lời nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc này, những lời đường mật chỉ là thừa.
-Ba Ba. . . Đánh vỡ sự im lặng một giọng nói nhỏ nhẹ tay đang gắt gao túm chặt quần Mạn Thiên Âm đôi mắt rưng rưng trong trẻo ngước lên nhìn 2 người.
7 Sáng hôm sau
-Ba Ba. . .
Trời vừa sáng một tiếng hét non tớt của trẻ con, Mạn Thiên Âm cũng vừa tỉnh ngủ không biết lúc nào bên cạnh Dương Thiên Tuyết đã đứng đó khóc, mắt đỏ hoe tràn đầy sương mù.
8 Tùy tiện đi dạo cũng chính là đến buổi chiều theo lịch thì đến giờ đón Tuyêt nhi,Dương Thần trong lòng ám đạo đôi mắt mang theo vẻ nuông chiều.
Cửa nhà trẻ sớm đã không còn ai, ở cổng đang đứng là Đường Lâm cũng Thiên Tuyết, nhìn thấy Dương Thần đi đến Thiên Tuyết nhảy choàng lên ôm một ngụm hôn lên khuôn mặt.
9 Ngoài đường người đông kín mít, thỉnh thoảng lại thêm tiếng cãi cọ âm ĩ, Dương Thần cũng đã thích ứng rồi, so với Thần võ đại lục nơi đây xác thực còn yên bình lắm,
Ba ba ngươi dạy con tu luyện có được không, con muốn lợi hại như baba, tiểu Tuyết ngồi trên vai Dương Thần tay lại không khỏi nghịch tóc,
Vấn đề này Dương Thần trực tiếp đáp ứng
-Hảo a, mai ta liền dạy con tu luyện, nhưng phải chăm chỉ mới được, trước kia ta bắt đầu tu luyện cũng bằng tuổi con vậy, rất lâu.
10 Về nhà Dương Thần cũng bắt đầu dạy 2 người tu luyện,Mạn Thiên Âm còn đỡ chứ tiểu Tuyết phải dùng khủng bố để hình dung vẻn vẹn 15 phút đã luyện khí tầng 6, tất nhiên Mạn Thiên Âm cũng không chịu kém liền đã luyện khí tầng 4, tốc độ này so với cái gọi là thiên tài phải dùng yêu nghiệt để hình dung, tu luyện công pháp cao cấp, hấp thu lại là cực phẩm linh thạch tu vi cũng liền lên như diều gặp gió,nếu Mạn Thiên Âm sinh ra ở tiên giới chắc hiện tại cũng là 1 phương bá chủ, vốn dĩ Dương Thần muốn 1 năm sau mới dạy bất quá không thể nhìn thiên Tuyết giận dỗi được.
11 Có chuyện gì sao: thấy Dương Thần trở lại Mạn Thiên Âm có chút lo lắng hỏi
-Không sao, vừa đi gặp một người, nếu không có chuyện gì đừng nên bại lô tu vi, ta có cảm giác sẽ có rất nhiều phiền phức sắp tới, tuy là ta không sợ phiền toái nhưng cẩn thận vẫn hơn.
12 Sáng cùng Mạn Thiên Âm đưa tiểu Tuyết đi học, Mạn Thiên Âm cùng Dương Thần một chỗ đi đến công ty.
Sự việc hôm trước còn rõ như in, ngoài mấy người kia biết chuyện Dương Thần là chồng Mạn Thiên Âm ra thì sớm đã đồn khắp ngõ ngách, nên nhìn thấy Dương Thần ngoài mấy ánh mắt thù địch ra cũng không có ai ngăn cản Dương Thần.
13 Tắt điện thoại Mạn Thiên Âm thần sắc cực kì kém, cũng bỏ luôn đống giấy tờ xuống.
- Làm sao bây giờ lão công, tiểu Tuyết bị bắt cóc.
"Đừng lo lắng, tiểu Tuyết không sao ta cảm ứng được, hiện tại là vậy.
14 Đánh vỡ trầm mặc tiểu Tuyết đến trước mặt A Hổ.
- Thúc Thúc biết đánh sao.
"Biết đánh sao" lời nói phát ra từ một đứa bé 4 tuổi, tuy giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng lại như một nhát búa gõ mạnh vào đầu A Hổ, A Hổ như điên lên mặt đỏ bừng.
15 Buổi tối hôm đó Dương Thần luyện chế cho hai người 2 khỏa bạo khí đan, còn là trong cực phẩm.
Hai người phục dung xuống, Dương Thần 2 tay 2 người áp vào lưng giúp tiêu hóa 2 khỏa bạo khí đan.
16 "Lão công, có tâm sự"
"Không có gì "
Nói vậy nhưng khóe miệng Dương Thần cũng cười nhẹ.
"Lão công,ngươi thay đổi rất nhiều"
"Thay đổi, ta thay đổi sao?"
Dương Thần nghi hoặc, thay đổi sao??, có lẽ vậy đi.
17 Đại chiến qua đi Dương Thần rời giường, nhìn Mạn Thiên Âm vẫn còn nằm ngủ ngon lành, bất giác Dương Thần miệng không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Cùng tiểu Tuyết cùng ăn xong, để lại thức ăn trên bàn Mạn Thiên Âm dậy sẽ ăn, 2 người bước vào tu luyện dù không ăn cũng sẽ không cảm thấy đói, nhưng thói quen rồi ăn cho ngon miệng vậy thôi.
18 Nhìn Dương Thần ôm tiểu Tuyết rời đi Triệu Cơ bất giác lau lên mặt mồ hôi.
"Hệ thống rốt cục hắn là ai"
"Không xác định"
Thất vọng là hệ thống chỉ trả lời bằng âm thanh lãnh khốc
"cho ta xem chỉ số hắn"
"Hành Hiệp Hệ Thống"
"Tên: Dương Thần(???)
Chủng tộc: Nhân Tộc
Tuổi:???
Giới tính: Nam
Tu vi:???
Trí Tuệ:???
Kĩ năng:???
Thể Chất:???
Thiên phú:???
Đặc điểm nhận dạng: Con ngươi màu tím.
19 "Lão Công, chuẩn bị tối đi sinh nhật Đường Lâm"
A một tiếng Dương Thần sững sờ, đọc lại kí ức, sinh nhật cũng giống mừng thọ một dạng.
"Tốt, cần chuẩn bị gì sao"
"Chiều đi mua gì đó vậy, đắt quá Đường Lâm cũng không nhận"
"Vậy thôi, nàng biết Đường Lâm thích gì sao".
20 Đường Lâm, nghe xong Mạn Thiên Âm nói xong câu 2 vợ chồng, không biết tại sao trong lòng có một vệt đau nhức, từ lúc Dương Thần cứu một lần kia hình ảnh Dương Thần đã luôn tại trong suy nghĩ bản thân, nếu như Dương Thần không phải chồng Mạn Thiên Âm liệu mình có cơ hội không, từ trong miên man suy nghĩ trở ra, Lôi Kha đã vội cầm lấy dây chuyền.