1 Cuối những năm 80. Ngoại ô thành phố Ninh Hải, trước cửa một viện Phúc Lợi tầm thường, có vài bóng người đứng trong màn đêm, nhìn thật lâu vào tấm bảng loang lổ cổ xưa "Thành phố Ninh Hải Đệ Nhất Nhân Dân Phúc Lợi Viện" không nói gì, cảm giác âu sầu hòa trong không khí đè chặt lên trái tim.
2 20 năm sau. Sau khi cải cách mở ra, thành phố Ninh Hải trải qua biến đổi to lớn, thành thị đã tỏa ra diện mạo mới toanh, đường xá rộng rãi, đèn đường sáng lóa mắt, từng tòa nhà đồ sộ cao vút trong mây, còn có gái trai ăn mặc quần áo thời thượng, đi lại vội vã.
3 Diệp Hoan chính là người như vậy, không rõ là người tốt hay là người xấu, rất khó dùng hai chữ "tốt ", " xấu" đánh giá hắn, con người trên đời này đều không thể lấy “ tốt xấu” mà khái niệm được.
4 Đêm nay, Nam Kiều Mộc có cái gì đó kỳ lạ. Giảng viên đại học xinh đẹp sao đột nhiên lại trở thành tướng cướp? Trong đó chắc hẳn có gì cần phải suy nghĩ đây.
5 Vào lúc hai giờ sáng, Diệp Hoan và Hầu Tử đã có mặt tại một khu vực xanh hóa ven một quốc lộ lớn và vắng vẻ của Thành tây. (Đai xanh hóa: khu đất được trồng cây xanh, làm đẹp) Thiếu tiền là một vấn đề rất thực tế, anh hùng hào kiệt vì tiền mà chết từ xưa đến nay không phải là không có, Diệp Hoan thì không muốn trở thành một kiểu anh hùng bất lực như vậy, vì thế mà hắn ta phải nghĩ ra cách nào đó để kiếm tiền, kể cả việc bất chấp thủ đoạn để có được tiền.
6 Rạng sáng ở trên đường lớn, Diệp Hoan ôm chầm lấy đùi của cô nữ công an xinh đẹp, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hai tay không ngừng chà chà, vuốt vuốt… Chân quả là không tệ, vừa thon vừa dài lại đầy tính đàn hồi, nếu như ở trên giường mà được đôi chân này kẹp lấy, đảm bảo sẽ rất….
7 Trong văn phòng làm việc của Cục Cảnh sát có treo một tấm huy hiệu rất lớn, trên đó là hình một nhánh tùng đỡ lấy một tấm khiên, hình ảnh Trường Thành và Quốc huy trong tấm khiên ấy phát sáng lấp lánh tạo cho người ta một cảm giác an toàn đầy trang nghiêm.
8 Triệu Đại Phong nhìn Cao Thắng Nam, không nói nên lời. Nhà người ta có người qua đời, cho dù cô không có quan hệ thân thích với họ, cũng không cần lộ ra vẻ mặt phấn khởi nhứ thế? Nếu mà để nhà người ta thấy thì cô này chết chắc.
9 Phân tích của Diệp Hoan đã đánh trúng vào tình tiết mấu chốt của vụ án, tuy rằng Cao Thắng Nam khinh bỉ cái thói chết cũng đòi tiền của Diệp Hoan, nhưng không thể phủ nhận, phân tích của Diệp Hoan là đúng.
10 Khác với Diệp Hoan, sau khi Hầu Tử lấy khẩu cung xong thì rất nhanh đã được thả ra ngoài. Tên này vừa may mắn vừa xui xẻo. Xui xẻo là lúc đang chạy trốn tự nhiên chui đầu vào lưới, đâm thẳng vào đồn cảnh sát, may mắn là, hành động ngu ngốc của hắn được cho là tự đầu thú, nhận được sự khoan hồng, lấy xong khẩu cung thì được phóng thích rồi.
11 Người tới chính là Trương Tam. Trương Tam, tướng mạo bình thường, dáng người nhỏ bé, thuộc loại nhìn một cái là quên, nhìn quen mắt cũng quên, lạc giữa biển người lập tức chìm xuống đáy, ngâm không trồi lên, tuyệt đối phát huy hiệu quả "thoáng qua nháy mắt" với người bình thường.
12 Ba huynh đệ Diệp Hoan về tới nhà thì trời đã khuya. Khi Diệp Hoan khóc lóc kể chuyện gặp phải ở quán ăn tối hôm nay với Nam Kiều Mộc, ánh mắt Nam Kiều Mộc nhìn Diệp Hoan bỗng chốc trở lên hiểm ác.
13 Diệp Hoan vẫn ung dung tự tại sống qua ngày, hồn nhiên không biết mình đang bị xã hội đen điều tra. Cuộc sống chính là như vậy, có lúc dữ dội có lúc dịu êm, có khi buồn và có khi vui.
14 Trong sảnh của ngân hàng, Diệp Hoan gào khóc đến nỗi khiến cho những tên cướp và tất cả các con tin đều trố mắt nhìn hắn. Bộ dáng khóc lóc của tên này trông rất thật.
15 Sau khi xông vào đại sảnh của ngân hàng thì tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát. Thực ra lúc này cũng không còn gì để kiểm soát nữa. Tổng cộng ba tên cướp, một tên chết, một tên hôn mê, còn một tên bị Diệp Hoan bóp cổ.
16 Tại cửa phẩu thuật tầng bốn bệnh viện, Diệp Hoan ôm chặt cây cột trước cửa. Bất kể bảo vệ có kéo như thế nào, thân hình hắn cũng không có chút lay động, miệng hét lớn: “Không đi! Chết cũng không đi! Đâu phải là không trả tiền! Cục công an trả giùm tôi viện phí, dựa vào cái gì mà không cắt bao quy đầu cho tôi? Các ngươi không nói lí lẽ gì hết?” Bảo vệ bệnh viện kéo tới mồ hôi đầm đìa, lại không dám đánh hắn.
17 Cao ốc trụ sở chính công ty Hồng Hổ, phòng Đổng Sự Trưởng. Bàn làm việc được điêu khắc trạm trổ tinh xảo, lại phết lớp sơn màu đỏ cao cấp. Trên tấm thảm lông dài màu xanh, một con mãnh hổ màu đỏ được in ở giữa.
18 Cao Thắng Nam bình tĩnh chăm chú nhìn Diệp Hoan. Nhìn thấy trong khóe mắt hắn chứa đầy nước mắt, lòng nàng như bị đánh mạnh vào. Đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng như bị cào xé.
19 Lưu manh thì mãi mãi vẫn là lưu manh. Hắn không thể trở thành 1 người quân tử chỉ trong 1 ngày được. Dù cho mặt hắn buồn bã ưu thương, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là 1 tên lưu manh đang buồn bã ưu thương mà thôi.
20 Bước ra khỏi ngân hàng, Diệp Hoan miệng ngân nga điệu hát dân ca từ ngày xưa, môi ngậm điếu thuốc đi về nhà. Nhà không người trống. Nam Kiều Mộc đã đi làm.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn
Số chương: 50