61 Chiếc Merc-Benz từ từ chạy về phía Bệnh viện Nhân dân số một của thành phố Ninh HarB. Trong chiếc xe rộng rãi, Diệp Hoan móc từ túi quần ra một điếu Cát Trắng mềm, thoáng do dự rồi lại đút trở lại, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
62 Về đến nhà, vừa mở cửa liền trông thấy mặt cười hao gầy của Nam Kiều Mộc, chỉ ngắn ngủi một ngày mà dường như tiều tụy rất nhiều, vành mắt hơi đen, trên mặt còn treo ánh lệ, thân hình gầy yếu khẽ run run, làm cho người ta vô cùng thương xót.
63 Mặt phía nam núi Tiểu Kinh ở ngoại ô kinh đô. Khe núi bị san ra thành một mảnh đất bằng rộng rãi chiếm diện tích mấy chục mẫu. Trên nền đất dựng lên một tòa nhà kiểu nhà vườn xưa của Trung Quốc.
64 Trong cuộc sống có rất nhiều việc khiến người ta buồn khổ, nói thí dụ như…không có tiền. Đau hơn cả chuyện không có tiền chính là ở bên cạnh một kẻ lắm tiền nhiều của.
65 Cuộc sống cứ thế trôi qua bình thản. Bần cùng nhưng hài lòng. Tiền đâu phải tiêu chuẩn đo đạc hạnh phúc duy nhất. Đối với Diệp Hoan mà nói, có công việc đủ để mình không chết đói, có mấy người anh em sống chết với nhau, còn có một người đẹp ở cùng nhà mỗi ngày, cuộc sống như vậy là tốt lắm rồi.
66 Trong văn phòng, Liễu Mi nheo nheo mắt nhìn chằm chằm Diệp Hoan “Đừng có nói với tôi là việc Liễu Trạch bị thương không liên quan gì đến anh”Diệp Hoan không hề do dự gật đầu “Đương nhiên là có liên quan tới tôi, pháo trong nhà vệ sinh là chính tôi đốt đấy”Liễu Mi thở dài: “Anh gây họa rồi đó biết không? Liễu Trạch cùng các anh em trong bang Hồng Hổ trước kia quan hệ rất mật thiết, đều là một đám chỉ biết đánh đấm.
67 Hiến tinh và hiến máu là hai khái niệm khác nhau. Ít nhất dưới góc độ thù lao mà nói, hiến máu không có trợ cấp, đơn thuần là làm tình nguyện, hiến xong còn phải trở về tẩm bổ phục hồi, mà hiến tinh chỉ cần rùng mình vài cái…Ba người Diệp Hoan chần chờ, chuẩn xác mà nói là muốn rút lui.
68 Ba người Diệp Hoan về đến nhà, Nam Kiều Mộc đã làm xong một bàn đầy đồ ăn chờ bọn họ. Thấy Diệp Hoan được dìu về mặt mày tái nhợt, Nam Kiều Mộc kinh hãi không thôi.
69 Đến tận khi Diệp Hoan chuẩn bị đi làm, Nam Kiều Mộc vẫn không đoái hoài đến hắn. Từ bé đến giờ, Diệp Hoan rất nhiều lần chọc giận Kiều Mộc nhưng tính cô dễ nóng chóng nguội.
70 Trên đường trở về công ty, Diệp Hoan vừa đi vừa sợ hãiDiệp Hoan, một tên lưu manh nhỏ nhoi tầm thường, cuộc đời không có biến cố lớn lao gì, nhỏ bé như một bông hoa trong cả rừng hoa, nhiều nhất cũng chỉ thổi lên được cái bong bóng nho nhỏ.
71 Từ Giang bị bắt chỉ là sự khởi đầu ột chuỗi sự kiện. Thiên uy quá lớn, sóng gió khuấy đảo giới chính khách, hết thảy đều vì một tên lưu manh nhỏ bé vô danh.
72 Bắc Kinh“Nghe nói Diệp Hoan bị ám sát ở Ninh Hải” giọng Chu Dung lạnh như băngThẩm Đốc Lễ có chút đau đầu, âm thầm thở dài. Tin tức này khó có thể giấu diếm nhưng mà…hắn còn chưa chuẩn bị xong“Phải.
73 Buổi tối, Diệp Hoan gọi điện cho Liễu MiKỳ thật Diệp Hoan vốn là người lương thiện, làm việc cho Liễu Mi gần một tháng, dù ít dù nhiều cũng có chút cảm tình.
74 Trương Tam được khiêng về nhà, sau khi ngủ một giấc thật đã, cuối cùng cũng tỉnh rượu. Hắn bị bọn Diệp Hoan dần ột trận tơi bời. Về phần tấm thẻ vàng trên người Trương Tam, hắn cũng đành phải khai thật.
75 Ngọn đèn màu lam nhàn nhạt chiếu xuống một gian phòng to lớn vắng vẻ. Ở một góc sảnh, chiếc piano trắng phát ra những giai điệu du dương lãng mạn. Người bồi bàn mặc chiếc áo bành tô phẳng phiu, trên áo sơ mi trắng thắt một cái nơ đen ôm sát cổ, tay bưng khay thức ăn lướt qua từng chiếc bàn, ưu nhã như một chú mèo không phát ra một tiếng động nhỏ.
76 Điều cơ bản nhất trong đời người là gì?Gia đình, cha mẹ, con cái và hạnh phúc của bản thânMỗi người trong cuộc đời đều không thiếu được những yếu tố này.
77 Diệp Hoan và lão Vương được đưa đến bệnh viện. Chu Dung và Chu Mị không đợi được xe cứu thương, lập tức dùng xe riêng đưa hai người đến bệnh viện lớn nhất thành phố Ninh Hải.
78 Đèn phòng mổ vẫn sáng rực màu đỏ chói mắtBên ngoài, đám vệ sĩ đã phong tỏa toàn bộ tầng lầu này, Chu Dung và Chu Mị được đặt trong tầm bảo vệ nghiêm ngặt nhất.
79 Ba tên đàn ông tán gẫu cười đùa trên giường. Đầu bên kia phòng bệnh, mấy phụ nữ cũng chuyện trò rất vui vẻ. Chu Dung và Chu Mị không ngừng đánh giá Nam Kiều Mộc, bốn con mắt tỉ mỉ nghiền ngẫm từ đỉnh đầu đến ngón chân không chừa một phân tấc nào.
80 “Dâm tặc!” Sở Tuyết phẫn nộ kêu lên khiến động tác của ba người khựng lại…“Các ngươi…, các ngươi thật vô sỉ! Các ngươi đang làm gì đó?”Hầu Tử chẳng nói chẳng rằng kéo Trương Tam đi mất.