21 Chu Mị nâng chén trà lên, chầm chậm uống một ngụm. Nàng từ từ thưởng thức hương vị rất lâu, khóe miệng khẽ nhấc lên. “ Hương thơm nồng nàn như lan. Vị ngọt sảng khoái.
22 Trong phòng khách ba người vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm. Mọi người đều từ Phúc Lợi Viện đi ra. Từ nhỏ đã quen biết nhau, nói chuyện đương nhiên là không kiêng kỵ điều gì cả.
23 Diệp Hoan quyết định đi tìm việc làm. Làm người phải có chí cầu tiến. Làm lưu manh không thể là công việc lâu dài được. Ăn cắp, lường gạt không thể nào là cái nghề để sống suốt đời.
24 Hồng Hổ công ty. Liễu Mi ngồi ở trên ghế tay vịn trong phòng chủ tịch, ngón tay mảnh khảnh chống trán. Một đôi đôi mắt xinh đẹp mê người đang khẽ khép lại.
25 Lúc chạng vạng tối khi Diệp Hoan, Hầu Tử, Nam Kiều Mộc ba người còn ở bên ngoài ăn cơm đi dạo thì chỗ ở mà Diệp Hoan thuê đã có ba gã khách không mời mà đến.
26 Cha của Liễu Mi - Liễu Tứ Hải người cũng như tên. Hắn là người Tứ Hải, và là người rất truyền thống, rất giữ quy cũ, chuyện gì cũng coi trọng quy tắc.
27 Diệp Hoan hồn nhiên không biết sự hiện hữu của mình đã gây nên sóng gió lớn cho Hồng Hổ Liễu gia tiếng tăm lừng lẫy, hiện tại hắn sống rất thoải mái. Hôm trước cướp sạch ba người kia, khiến cho kinh tế quẫn bách của hắn tốt hơn rất nhiều, trong ví tiền của ba người kia cộng lại có ba bốn nghìn tiền mặt, đủ để hắn sống những ngày tháng tốt lành, cho nên về việc tìm việc làm đương nhiên là không nhắc tới nữa.
28 Loảng xoảng! Đông Giao Liễu gia biệt thự thư phòng. Liễu Mi vội vã vừa đi vào phòng, thì thấy phụ thân Liễu Tứ Hải hung hăng ném chiếc chén sứ xanh biếc nát bấy trước mặt nàng, sau đó nét mặt đầy vẻ giận dữ trừng mắt nhìn nàng.
29 “Anh nói có một mỹ nữ tự mình đến nhà, chẳng những nói lời xin lỗi với anh, mà còn cho anh một việc làm?” Nam Kiều Mộc tan sở trở về nhà mở to đôi mắt to mọng nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kinh ngạc.
30 Đi thang máy đến tầng cao nhất tầng thứ năm mươi, Diệp Hoan lúc đi ra thang máy Diệp Hoan chính mình cũng có chút đỡ không nổi rồi. Nịch trong thang máy và nịch trong chăn đạo lý là giống nhau, chính mình nịch, thì chính mình ngửi.
31 Văn phòng chủ nhiệm họ Trần, là một người nam thanh niên trạc ba mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến, dáng người gầy còm, hốc mắt có chút sâu, nụ cười rất thân thiết, nhưng ánh mắt có chút âm trầm, Diệp Hoan lần đầu tiên gặp hắn đã cảm thấy hắn là một người đùa bỡn với tâm tư người khác.
32 Văn phòng chủ tịch công ty Hồng Hổ. "Diệp Hoan, ta mời ngươi tới đây làm, không phải để ngươi mỗi ngày dán mắt vào đồng hồ đợi đến giờ cơm đâu đấy, hiện giờ còn chưa đến giờ ăn, ngoài ăn ra ngươi còn có thể làm được việc gì khác ?" Liễu Mi vuốt trán, vô cùng khó chịu nói.
33 Trong mắt người dân khu Cát Tường, Vương lão đầu là một ông già rất hòa ái, ở khu phố cổ này đã hai mươi năm, dường như không có người nào biết Vương lão đầu tên là gì, từ lâu mọi người đều thân mật gọi ông ấy là "Lão Vương" "bác Vương" "chú Vương" hoặc là "ông Vương".
34 Một khung cảnh ầm ĩ trong văn phòng của công ty Liên Chế, tất cả mọi người đều bận rộn, Diệp Hoan đương nhiên không muốn tham gia náo nhiệt, vì vậy khoanh tay, vẻ mặt hài hước tươi cười, đứng xem mấy người trong văn phòng cãi cọ.
35 Người đàn ông hói đầu đứng ở cửa công ty phất tay tiễn Diệp Hoan, giống như Hạ Vũ Hà tiễn hoàng đế Càn Long ven hồ Đại Minh, cái này gọi là ai oán thê lương, hai mắt đẫm lệ.
36 Trong quãng thời gian hai mươi năm của Diệp Hoan, cái từ này căn bản là vô duyên với hắn, không phải hắn không muốn mà là không đủ tư cách. Trước khi tiến vào Công ty Hồng Hổ, công việc xã giao lớn nhất mỗi ngày của hắn chính là cò kè mặc cả với lão Lý bán bánh quẩy tiêu đầu ngõ.
37 Đôi chân gót sen trắng như tuyết để trần của Chu Mị chậm rãi dạo bước trên tấm thảm lông dày, tư thế bước đi tao nhã như mèo. Chiếc áo ngủ màu hồng nhạt rộng thùng thình ôm lấy những đường cong của cơ thể thướt tha của nàng, lúc nàng đi đi lại lại, cặp đùi thon dài trắng nõn như ẩn như hiện dưới vạt áo ngủ, hút hồn người khác.
38 “Người đẹp, hút điếu thuốc không?” Đây chính là câu đối thoại đầu tiên, lần gặp mặt đầu tiên của Diệp Hoan và Chu Mị. Chu Mị bình tĩnh nhìn người thanh niên đang tí tởn trước mặt, một bộ vest đen Armani sang trọng vừa vặn, mái tóc đen dày được chải chuốc gọn gàng cuốn hút, đôi mắt như hai viên kim cương đen trong suốt phát ra ánh sáng lóng lánh, chỉ tiếc là khí chất có phần không tương xứng với cách mặc quần áo.
39 “Nhị đệ bị phỏng rồi. . . " Diệp Hoan chạy hộc lên như lợn trong khu nghỉ ngơi, tru lên đầy thê lương. Chu Mị sợ ngây người, nàng chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế nên không biết nên xử lý làm sao, trơ mắt ra nhìn vẻ mặt khốn khổ của Diệp Hoan, bụm lấy đũng quần luống cuống nhảy bắn lên.
40 Cả hai đều là những phụ nữ thông minh hơn người, hơn nữa đều có tâm tư riêng. Liễu Mi muốn thông qua cuộc gặp gỡ đêm nay để xây dựng mối quan hệ làm ăn tốt đẹp với Tập đoàn Đằng Long, nắm trong tay một quân cờ rất có sức nặng trong cuộc thương chiến tương lai ở Ninh Hải.