1 Hắn đem mình chặt chẽ vững vàng trói lại. Đưa lưng về phía cửa, quỳ ở trên ghế sa lon.
Bắt đầu ảo tưởng.
Đây là trò chơi hắn trong ngày hè thường làm.
2 Hắn nghĩ đến tập trung vào.
Thân thể cách áo sơ mi, rõ ràng cảm nhận được cảm xúc dây thừng thô lệ.
Bị ghìm nhanh chóng đau đớn, để cho hắn yên tâm vứt bỏ hết thảy tạp niệm.
3 Người đến không có lập tức đi tìm kiếm tiền tài.
Chỉ là áp chế trên người hắn, nguy hiểm mà chặt chẽ.
Dường như tuyệt vọng chen chúc trong trận chiến.
4 Cảnh sát đứng nghiêm dưới vòi hoa sen.
Nước lạnh đổ xuống tóc đen hắn, ý chí chiến đấu sục sôi.
Bên trong con ngươi hoàn toàn không còn bình tĩnh.
5 Con tin khó tránh khỏi chột dạ, “Có —— có phức tạp như thế sao?”
Cảnh sát đem hắn kéo đến gương trong buồng tắm soi trước, “Chính anh tự xem. ”
Trong gương, là một nam nhân trẻ tuổi ánh mắt hơi chút mê man.
6 Cảnh sát bị ô giải (tức là “Hiểu lầm”, xin tra từ điển BL), có chút ủ rũ.
Không chỉ mất đồng phục, quần lót còn bị ướt.
Từ khi lên cấp tới nay,lần đầu bị chơi tới chật vật như vậy.
7 Lãnh đạo đi mua cháo …
Là cho ta…
Này, trái với quy luật tự nhiên đi.
Lãnh đạo ngành con tin, nhất quán tương đối nghiêm túc.
– nhất quán: trước sau như một
Chưa bao giờ ăn thức ăn ngoài, càng sẽ không mua thức ăn ngoài.
8 Buổi sáng, cảnh sát đi đến bệnh viện.
Xuyên thấu qua cửa sổ phòng bệnh, thấy người chất phát còn đang ngủ.
Cảnh sát đẩy cửa ra, cơ hồ không phát ra tiếng vang.
9 Vốn chỉ ở bệnh viện một đêm, dọn dẹp cực kỳ đơn giản.
Con tin dù đau cũng nỗ lực dọn dẹp.
Mặt có chút hồng, cái trán chảy mồ hôi.
Cảnh sát kinh ngạc để hắn phối hợp.
10 “Cái gì?” Cảnh sát trong lòng nói, tốt nhất là tôi nghe lầm, bằng không ——
“Nơi này một bên không có tín hiệu 4G, cho nên muốn hỏi một chút anh có WiFi hay không.
11 Cảnh sát rời đi đi tìm dây thừng.
Cảnh sát trung niên mở đèn phòng thẩm vấn, ngồi vào trước lưới sắt.
“Cậu tên gì?”
“Kỷ Tiểu Yêu. ”
“Tiểu Yêu? Tên sao lại kỳ cục như vậy?”
Con tin muốn giải thích, lại nghĩ đến lần trước bị cảnh sát đánh gãy, liền nhịn.
12 Ra khỏi cục cảnh sát.
Bên ngoài ánh mặt trời chói mắt.
Con tin cảm giác trở nên nhẹ bỗng.
Cảnh sát không cam tâm, “Nhìn anh mĩ mãn như vậy, đừng tưởng rằng như vậy anh liền xong việc.
13 Chuyển ca,
Như mọi ngày xe công cộng đông đúc trên đường đi,
Con tin biến trở về Kỷ Tiểu Yêu.
Đồng sự nhìn thấy hắn, có hỏi, anh khỏi bệnh chút chưa?
Cũng có hỏi, hôm qua lại đi đâu chơi nữa?
Còn có người, căn bản không phát hiện hắn nghỉ làm một ngày.
14 Nhìn hành chính nghiêm túc ghi chép đề nghị “Buộc chặt”,
Kỷ Tiểu Yêu cảm thấy được mình đang đùa với lửa.
Ai bảo hắn vừa đến mùa hè liền cực kỳ cô đơn đây.
15 Kỷ Tiểu Yêu đi theo anh hùng, dọc theo lề khân sấu một vòng.
Chạm đến từng bàn tay tò mò.
Trải qua từng ánh đèn điện thoại di động sáng lên.
Nội tâm Kỷ Tiểu Yêu —— lại dị thường bình tĩnh.
16 Kỷ Tiểu Yêu nghe tiếng nhìn sang, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Lúc này, lãnh đạo tay cầm dây thừng, xoa chân đứng ở trên đài.
Bên cạnh là khuôn mặt các đồng nghiệp mơ hồ vây xem.
17 “Anh cũng là biến thái?”
“Tôi cũng có bí mật. ”
“Nói cho tôi!” Đôi mắt đồng sự đặc biệt sáng lên, cho thấy hắn quyết tâm muốn biết.
Kỷ Tiểu Yêu suy nghĩ một chút, cũng không muốn che giấu, chỉ là tìm ngôn ngữ thích hợp.
18 Máy vi tính!
Kỷ Tiểu Yêu mở máy vi tính ra, nhấn phần mềm truyền tin, làm thế nào cũng không mở lên được!
Mạng không dây dĩ nhiên đứt.
Đẩy cửa sổ ra, dưới lầu là dòng xe cộ ầm ĩ, dễ dàng có thể nhấn chìm tiếng người kêu cứu.
19 Kỷ Tiểu Yêu trong lòng mang một tia may mắn.
Cho dù bị trói đến chắc chắn.
Nhưng mình cũng đang trong trạng thái thổi phồng.
Kẻ xấu đem Kỷ Tiểu Yêu kéo đến giữa phòng khách, cố định ở trên ghế.
20 Họ Thịnh? Cùng cảnh sát Thịnh giống nhau? Tại sao?
Nhưng trước sự hoảng sợ to lớn , Kỷ Tiểu Yêu căn bản không dám đặt câu hỏi.
Kẻ xấu đá ghế tựa xuống, Kỷ Tiểu Yêu sợ đến hãi hùng khiếp vía.