41 Chưa từng tặng dù?
Cảnh sát trung niên đang nói dối?
Tối hôm qua đến tột cùng gặp phải ai?
Kỷ Tiểu Yêu triệt để bối rối.
Bên ngoài trời đang mưa.
42 Kỷ Tiểu Yêu trong ủ rũ đi ngủ, ngủ từ trưa đến tối.
Nửa đêm mới tỉnh một lần, nhìn thấy đầu giường có một chén sữa bò, tiếng gió tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ rất lớn.
43 “Tiểu Yêu, ngươi đăng báo rồi. ”
Hành chính phát báo xuất bản bên trong công ty, bên trong có đưa tin huấn luyện tự vệ lần trước.
Phối đồ xong, đạo sư mới trói Kỷ Tiểu Yêu, biểu diễn cho mọi người xem.
44 Kỷ Tiểu Yêu lúc xuống xe, đã gần nửa đêm.
Hết mưa rồi, trên mặt phố có lẻ tẻ người đi đường, cửa sổ nhà trọ trong tầng lầu vẫn sáng một ít.
Tựa hồ là đêm rất yên tĩnh.
45 “Liền, liền còn một kẻ xấu khác?” Kỷ Tiểu Yêu có chút run chân, “Xác định không nhìn lầm sao?”
“Đương nhiên, nhất định không phải kẻ lần trước kia. ” Thịnh cảnh sát không kiên trì giải thích, lúc này mặt của đối phương hắn cũng không thấy rõ, nhưng hắn nhất định là hai người khác nhau.
46 Kỷ Tiểu Yêu run rẩy nhặt lên ô đi mưa.
Dù mặt ngoài còn có giọt mưa, hiển nhiên là mới vừa bị người dùng qua, hết mưa rồi liền bị quên ở đây.
Sẽ là người ngày đó gặp phải sao… Bất quá làm sao có khả năng?
Kỷ Tiểu Yêu cảm thấy một trận ù tai.
47 “Không phải anh?”
Kỷ Tiểu Yêu hơi run run, móc ra phù hiệu cảnh sát lần nữa tỉ mỉ nhìn.
Ánh mặt trời dồi dào lan khắp hành lang,lưu lại điểm sáng lóng lánh mặt ngoài phù hiệu cảnh sát.
48 Kỷ Tiểu Yêu lúc này mới chú ý tới bên trong ảnh, trên tay đạo sư đeo nhẫn.
Bạc kim tinh tế, khảm một khỏa đá kim cương lớn cùng mấy viên quanh, đeo vào trên tay nam nhân xác thực không hài hòa.
49 Như vậy, đạo sư chính là kẻ xấu sao?
Kỷ Tiểu Yêu cũng không nắm chắc được, hắn không thấy rõ mặt kẻ xấu.
Suy nghĩ kỹ một chút, hai người đều có vóc người khôi ngô.
50 “Đem nhẫn móc ra cho tao!”
Thịnh cảnh sát sắp bị tức đến nổ tung, giơ dùi cui muốn xông lên!
Từ Trạch rất thức thời, chịu thua nở nụ cười lộ răng, “Đừng kích động mà, tôi lấy ra là được.
51 “Anh là nói Kỷ Tiểu Yêu?”
“Không phải thì còn ai?”
Thịnh cảnh sát tức giận đến đập thẳng lên bàn, “Liền biết hắn có vấn đề!” Nguyên lai chỉ có mình bị đùa bỡn!
Từ Trạch nhân cơ hội nhu nhu bộ ngực Thịnh cảnh sát, “Đừng nóng giận, Kỷ Tiểu Yêu vẫn chưa biết gì đâu, đội trưởng của chúng tôi vốn cũng không biết.
52 Đẩy ra cửa nhà, phòng khách sáng màu đèn da cam.
Buồng tắm truyền ra tiếng nước “Ào ào”.
Có người tắm rửa.
Trở lại nhà của mình, lại như là xông vào nhà của người khác.
53 Tiếng nước ào ào, Kỷ Tiểu Yêu cọ rửa mấy quả đào, bỏ lên trên bàn.
Tống Nhất Phương cầm lấy một cái.
Kỷ Tiểu Yêu ngồi ở đối diện nhìn hắn ăn.
Phút chốc, một quả đào ăn chỉ còn hạt.
54 Điều khác biệt?
Tống Nhất Phương lúng túng cứng (người) một giây, chợt đem Kỷ Tiểu Yêu đè xuống trên ghế sa lon.
Một tay vững vàng bắt Kỷ Tiểu Yêu, một tay khác mò tới nhược điểm thân thể.
55 “Em sao có thể có món đồ này?”
Tống Nhất Phương nhìn Kỷ Tiểu Yêu lấy còng ra, có chút kinh sợ… Việc tốt.
Quả nhiên vẫn là Kỷ Tiểu Yêu trong ký ức hắn.
56 Lúc tỉnh lại, gân cốt có chút vô lực, tinh thần cũng rất tốt.
Tháo màn cửa sổ, ánh mặt trời hiện ra trong mắt chiếu vào phòng, trên sàn nhà, trên tường tạo ra cái bóng vật dụng trong nhà.
57 “Đêm nay về nhà tôi ở đi. ”
“Không cần. ” Kỷ Tiểu Yêu lắc đầu một cái, “Nhà tôi hiện tại an toàn. ”
“Mà tôi thấy cậu tối hôm qua không ngủ ngon, mắt có vành đen.
58 Lúc ăn cơm tối, mới được cho phép vào thăm.
Một đám người chen trước giường bệnh Thịnh cảnh sát.
Có cha Thịnh cảnh sát từ bên ngoài chạy tới, đối với biểu hiện anh dũng con trai hôm nay phi thường tự hào.
59 Tiết xử thử (vào khoảng 22, 23, 24 tháng 8) sau đó, lại qua hơn mười ngày.
Khí trời nóng bức thoáng có thu liễm.
Người tựa hồ cũng như vậy thanh tỉnh một chút.
60 Sau đó, cô gái kia liền liên lạc với Kỷ Tiểu Yêu.
Nàng biết cảm thấy hợp tác đối với người nào mới có lợi.
Mà Kỷ Tiểu Yêu cái gì cũng không thể hiện.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Võng Du, Đô Thị, Xuyên Không
Số chương: 79