1 Đau đau đau……
Hắn ngồi dậy ôm đầu kêu đau đớn,phải sau một vài phút hắn mới tỉnh táo lại để phân biệt trạng huống của mình hiện tại.
“sao ta lại ở chỗ này? Quái, đã đến Nhật rồi sao? Mà không phải cả máy bay đều tai nạn rơi xuống biển à? Sao giờ lại ở nhật rồi???””
Hắn nhớ rõ mình lên chuyến bay sang nhật làm việc ….
2 Vươn vai đứng dậy khỏi bàn học Nobita bây giờ mới có thời gian để xem xét lại tình hình của bản thân.
Nhắm mắt lại hít sâu thở đều để điều chỉnh lại cái đầu đang loạn tung tùng phèo lại thì một luồng trí nhớ xa lạ mà lại quen thuộc bất chợt hiện ra trong đầu kèm theo một chùm sáng loáng hiện ra trong cảm nhận của hắn.
3 Nhắc đến Nobita mọi người thường nghĩ đến có ưu điểm nào???
Khuyết điểm thì không nói bởi nếu nói ra hết mất nửa chương truyện mất rồi.
Nhưng bên cạnh hàng đống khuyết điểm không dám nhìn thẳng của Nobita ta không thể phủ nhận một ưu điểm mà không phải ai cũng có đó là sự lạc quan.
4 Xuống lầu Nobita đầu tiên là nhìn thấy bố Nobi đang xem thời sự và mẹ đang bưng đồ ăn lên.
Vì ngày mai là ngày trẻ em mùng 5 tháng 5 nên món ăn hôm nay khá là phong phú.
5 Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng có một cảm giác thật bình yên nếu không có cái đồng hồ đang reo inh ỏi và một thằng bé đang nằm ngủ mê mệt với tư thế bất nhã mà không muốn nhìn thẳng.
6 “Hazzzz, Mệt quá đi mất, thân thể này thật yếu ớt quá đi”
Vừa lê lết về đến nhà Nobita có cảm giác mình đã chạy như chưa từng được chạy vậy.
Đôi chân như nhừ ra, cả cơ thể chả có tí sức sống nào cả, ỉu xìu như bún thiu.
7 Một tối trôi qua bình yên không có gì khác thường,
Chỉ đơn giản là ôn lại kiến thức đơn giản cho ngày mai đi học,
Tắm bồn sảng khoái rồi ngủ,
Nobita biểu thị:
“Là trẻ con cũng không quá tệ.
8 “Jaian, Suneo? Hai người làm gì vậy?” Shizuka kinh ngạc thốt lên.
Thì ra hai bóng người chặn lại đường Nobita và Shizuka là họ.
“Lai giả bất thiện.
9 Có nhiều người than thở vì thời gian qua quá mau,
trong khi có người thì rên rỉ khi thời gian trôi quá chậm.
Đối với ai thì Nobita không biết nhưng đối với hắn thì thời gian mà mọi sự việc cứ lặp đi lặp lại một cách đều đều như,
Sáng đi học, đi học về rèn luyện cơ thể, đọc sách, tắm rửa, nghỉ ngơi.
10 Quen thuộc đường đi,
quen thuộc thân ảnh,
Nobita nhanh chóng chạy lên phía trước bước đi song sông với Shizuka.
“Shizuka-chan, sớm, nghỉ hè năm nay cậu có đi đâu chơi không vậy?”
Tự nhiên vô cùng bắt chuyện với Shizuka,
Nobita bắt đầu trải đường cho mục đích chính của bản thân.
11 Reng… Reng… Reng…
Tiếng chuông tan học mà hơn ngàn học sinh tiểu học đang mong chờ cuối cùng cũng vang lên.
Nếu có từ gì có thể khái quát được tình cảnh của lũ học trò bây giờ thì chỉ có “như chim sổ lồng” là đúng nhất.
12 Trong suốt một tuần đầu kì nghỉ, Nobita cắm mặt vào chép manga,
Tốc độ thần sầu, như in vậy,
Thành quả là vào ngày cuối cùng trong tuần Nobita đã hoàn thành xong tác phẩm đình đám mà ông tác giả Toriyama Akira đã tốn 11 năm mới hoàn thành.
13 Dù vui thì vui, nhưng không thể phủ nhận bơi lội là một việc tốn sức,
Nobita lại là lần đầu có thể bơi nên hơi hăng quá mức,
Nên bây giờ Nobita đang mệt như cờ hó chết dí trên bãi cát.
14 Hôm nay là ngày 11 tháng 8,
Nghỉ hè đã quá nửa,
Nhìn lại thì thấy Nobita làm được rất nhiều việc đấy,
Cơ mà ngẫm nghĩ thì lại chả có tí kích thích nào cả.
15 Thu qua đông đến, thời gian như thoi đưa,
Nếu có gì có thể nói thì Nobita cảm thấy nhân sinh bản thân như một cuốn phim,
Bị một tên mất dậy nào đấy vì xem tẻ nhạt quá mà nhấn nút tiến cho qua cái phần đều đều không kì lạ nhân sinh.
16 Trên con đường về nhà, Nobita và Non-chan nói chuyện phải nói là rôm rả.
Tuy vì một sai lầm của quá khứ mà Nobita lúc đầu có hơi không có mặt mũi nào mà bắt chuyện,
Nhưng một cô bé xinh đẹp đi bên cạnh với một đôi mắt lấp lánh ngưỡng mộ bản thân đã quá đủ cho Nobita vứt hết cái gọi là mặt mũi ra sau đầu.
17 Lửa! khắp nơi đều là lửa,
Lửa đốt cả, đốt hết,
Lửa vô tình, tàn bạo như một con dã thú bị sổ chuồng.
Ngay khi lao vào đám cháy Nobita đã hối hận,
Tại sao barn thân không thể nghĩ trước nghĩ sau đã rồi quyết định?
Sao lại nông nổi, bộp chộp thế kia chứ?
Nhưng việc đã làm thì hối hận cũng có trứng dùng,
Chỉ đành nhắm mắt theo kế hoạch đã nghĩ trước mà làm thôi.
18 Sáng sớm tinh mơ,
Đây sẽ là một buổi sáng tuyệt vời khi không phải đi học,
Không cần giao cảo( bản truyện tranh),
Nó sẽ đẹp biết bao nếu không có tiếng la của mẹ Tamako vang lên:
“Nobita, dậy nhanh lên,
Hồi sáng bố vừa nhận được điện thoại của giám đốc rằng hôm nay ông ấy sã dẫn cả gia đìng đến nhà ta chơi.
19 Lục cục…lục cục….
Tiếng động phát ra từ ngăn kéo bàn học khiến Nobita hồi hộp,
Bỗng ngăn kéo tự động đẩy ra làm ngã cả cái ghế học bài của Nobita,
Thế rồi một cái đầu tròn vo màu xanh dương ló ra khỏi ngăn kéo.
20 Đã được năm ngày kể từ ngày Doraemon đến,
Cuộc sống sinh hoạt của Nobita cũng không bị xáo trộn quá nhiều,
Ngoài việc như có thêm một người anh em trrong nhà thì quả là không có khác biệt.