1 Năm đó, ngày đó và tháng đó. Ở trên một quần đảo ở giữa đại dương. Quần đảo này được xây dựng vô cùng đẹp nhưng mà quần đảo này lại chưa hề được đánh dấu trên hải đồ, cũng chỉ vì chủ nhân của quần đảo này là một người đàn ông có địa vị cao nhất trong lúc bấy giờ nên không một người nào dám làm phiền tới hắn, cũng không có một người chế tác địa đồ nào dám cho người tới quấy rầy hắn.
2 Năm tháng như nước chảy. . . Thời gian trôi mau, mặt trời mọc rồi lại lặn, hoa nở rồi lại tàn. Trong nháy mắt đã ba năm trôi qua. Tháng tư. Đây là một mùa vừa nóng lại vừa lạnh.
3 - Thư Nhã, em mới tới!Vẻ giận dữ trên mặt của Hà Hiểu Như lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là khuôn mặt hớn hở, tươi rói. - Chị, đây là bánh bao với sữa đậu nành em mua cho chị, nhất định sáng hôm nay chị không ăn điểm tâm đúng không?Cô gái vừa đi tới bàn làm việc kia tên gọi là Thư Nhã, cô ấy đem một cái túi đặt ở trên bàn làm việc, nói:- Còn nóng chị mau ăn đi.
4 - Chào mọi người, tôi là Triệu Cương Băng. Triệu Cương Băng nhìn một đám học sinh rồi gật đầu cười, nói:- Hy vọng những ngày sau này có thể cùng mọi người học tập, cùng nhau tiến bộ.
5 Mới vừa bước vào phòng làm việc, Triệu Cương Băng liền có thể cảm nhận được một luồng sát khí đang xông về mình. Đương nhiên, đối với ba năm học của Triệu Cương Băng mà nói thì sát khí này chỉ như là sát khí của người bạn nhỏ lúc mà mình đoạt đi đồ chơi từ người bạn nhỏ vậy, căn bản là không đáng để ý.
6 Bấm tắt cái tin cho thuê phòng đơn giản ấy, Triệu Cượng Băng gọi điện thoại tới nơi đó. - Xin chào, xin hỏi. . . Cô là. . . Triệu Cương Băng nhìn tên trên màn hình điện thoại di động một chút, hỏi, :- Cô là tiểu thư Quách Hổ Nựu sao?Tên thật đúng là có khí phách.
7 Triệu Cương Băng yên tâm ở lại tòa 13 nhà A702, tiểu khu Tân Hà. Ở trong phòng của Triệu Cương Băng đúng là cái gì cũng có, máy vi tính, tivi, máy điều hòa, khăn trải giường, chăn nệm, mọi thứ đều đầy đủ cả, Triệu Cương Băng cũng liền tùy thích nằm lên trên giường.
8 Triệu Cương Băng đúng là số đào hoa, việc này càng khỏi phải nói đến!Triệu Cương Băng nhìn lên đồng hồ trên tường một chút, hắn cảm thấy hình như hắn bị muộn rồi!!Bây giờ là sáu giờ năm mươi phút sáng, mà giờ vào học là bảy giờ.
9 “Hôm nay sao nhiều người không mang thẻ học sinh như vậy?"Triệu Cương Băng bởi vì không có mang thẻ học sinh nên bị phạt đứng ở dưới quốc kỳ, một giọng nói có phần quen thuộc truyền tới Triệu Cương Băng.
10 Triệu Cương Băng đang luyện công!Công pháp này không phải là cái loại mà người tu luyện liền có thể xuất thần nhập hóa, phi thiên hạ địa (lên trời xuống đất), mà là do ba của Triệu Cương Băng dạy cho hắn, nghe người ta nói là công pháp này có thể làm ột người trở nên càng nam nhân.
11 - Anh. . . có thể buông tay của tôi ra không?Lúc đi xuống dưới lầu, Lâm Thư Nhã rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng. - À? Ờ! Ai da, không cố ý không cố ý, giỡn quá lố rồi.
12 Tiểu khu Tân Hà lúc về đêm hiện ra vô cùng đẹp. Sau khi Triệu Cương Băng về đến nhà phát hiện trong nhà không có người. Dựa theo thương lượng với Quách Phù Dung, Triệu Cương Băng liền mang tạp dề rồi vào nhà bếp.
13 Trường học Liệp Nhân chính là một cái trường học thần bí nhất trên cái thế giới này. Học viện quân sự Tây Điểm rất nhiều người biết đến thế nhưng lại có rất ít người biết ngoài học viện quân sự Tây Điểm thì trên thế giới này còn có một trường học Liệp Nhân.
14 Màn đêm ở FJ hết sức mỹ lệ. Một vầng trăng sáng treo ở trên bầu trời. Ở FJ mới xây dựng nên tiểu khu biệt thự Mỗ Tràng thời thượng nhất, tối cao nhất của cả FJ.
15 Chiều cao của trần nhà cũng không cao lắm, chui đèn lại ở ngay chỗ giao nhau của tường và trần nhà. Hoàng Linh Linh cao cũng khoảng 1m7, mà cái chui của bóng đèn cách mặt đất khoảng hai thước rưỡi, đứng lên trên một cái ghế nên tay Hoàng Linh Linh cũng có thể đủ chạm đến được chui đèn.
16 Một buổi tối như thế này kết thúc sau khi Triệu Cương Băng giúp Hoàng Linh Linh lắp lại bóng đèn. Qua ngày hôm sau, Triệu Cương băng thức dậy thật sớm, sau đó tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng, sau khi làm xong điểm tâm đem để ở trên bàn cũng không đợi Hoàng Linh Linh thức dậy thì Triệu Cương Băng đã rời khỏi nhà.
17 - Tại sao cô lại ở chỗ này?Triệu Cương Băng trợn to hai mắt nhìn Lâm Thư Nhã. Lâm Thư Nhã trầm mặc thật lâu một chút, nói:- Tôi theo bạn đi dạo phố. - Ôi chao, các người quen nhau sao?Hàn Điềm Điềm kinh ngạc nhìn Lâm Thư Nhã với Triệu Cương Băng.
18 - Có nhiều chuyện ông lấy đạo lý ra giảng giải là vô dụng!Triệu Cương Băng ôm tờ rơi, nói:- Ông xem bây giờ không phải là chuyện gì ông cũng không được sao, thật là tốt.
19 Người xuất hiện ở cửa chắc chắn sẽ không ngoài dự đoán của mọi người. Không sai, người đó chính là Hoàng Linh Linh. Hoàng Linh Linh tới là muốn lấy quần áo của Triệu Cương Băng, cô ấy mới vừa tắm xong, muốn xem xem Triệu Cương Băng có quần áo nào muốn giặt hay không, cô có thể lấy đi giặt dùm, cho nên Hoàng Linh Linh vừa lau tóc vừa đi tới trước cửa của Triệu Cương Băng rồi mở cửa ra.
20 Lúc này đã là giờ lên lớp, các nhà WC gần đây cũng không có ai cho nên thanh âm trong nhà WC nữ kia càng trở nên rõ ràng. Triệu Cương Băng có sự hiếu kỳ vô cùng nghiêm trọng, thanh âm trong WC đặc biệt là lại càng làm cho Triệu Cương Băng tò mò mãi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 20