21 Toàn bộ những người vây xem tiểu Hoàng Phong bị đập nát gần như đều cảm thấy lạnh lẽo một hồi, mà cái cảm giác này tới nhanh đi cũng nhanh. Đang lúc mọi người nghi hoặc không hiểu được, Triệu Cương Băng đã xoay người lại, theo lối đi mà đi trở lại.
22 Vừa dứt lời, ba đến năm tên tùy tùng liền vèo một cái xông về phía Triệu Cương Băng. Mấy người này xông lên với tốc độ cũng không nhanh cho lắm. Một số đều là học sinh trung học bình thường, nhiều lắm cũng chỉ tụ hợp hát ca nhậu nhẹt, có thể làm được gì sao?Nhưng mà những người này đánh nhau xem ra cũng rất thành thạo nha, mấy người vọt tới trong nháy mắt mà đã phong tỏa làm cho Triệu Cương Băng không có đường lui, mà Dư Hiểu Vệ càng thông minh hơn, xông vào từ phía sau của mấy tên tùy tùng kia.
23 Sau khi đánh ấy người kia nằm rạp xuống đất, Triệu Cương Băng liền đứng tại chỗ xoay người một trăm tám mươi độ, thiết côn ở trên tay giống như là hoành tảo thiên quân vậy, làm ấy tên xung quanh vừa định tiến lên bị bức lui, một tên bị bức ép tả tơi chưa kịp né tránh liền bị đánh trúng một cái ngay cổ, tròng mắt lộn một cái liền ngã trên mặt đất.
24 Sau khi Triệu Cương Băng về đến nhà thì giải thích với Hoàng Linh Linh một phen là tại sao lại biến tiểu Hoàng Phong thành chiếc xe mới đó. Triệu Cương Băng liền nói là tự mình đem xe đi đến thẩm mỹ viện.
25 Lời nói của Triệu Cương Băng cũng không làm cho Lâm Thư Nhã phản đạn, Lâm Thư Nhã chẳng qua chỉ nhìn Triệu Cương Băng một lát, nghiêng đầu rồi không nói gì với Triệu Cương Băng nữa.
26 Chương trình học buổi sáng rất nhanh liền kết thúc. Căng-tin trung học Hạo Nguyệt nằm ở phía nam của trường học, đúng là một căng-tin có đẳng cấp khá.
27 - Không thể không đưa hả?Triệu Cương Băng hỏi. - Không đưa thì chờ bị đánh đi!Chu Đồng Ngôn nói:- Cương Băng, nếu như cậu đã gọi tôi là Chu ca, tôi cũng xem trọng lời nói của cậu cho nên tôi mới khuyên cậu, loại con gái này chúng ta phải tự biết lượng sức mình, Lâm Thư Nhã là hoa khôi của trường, mọi người đều yêu mến nhưng chúng ta cũng cần phải biết thân phận của chúng ta như thế nào, chúng ta chỉ là những người bình thường mà thôi, cô ấy lại là một tiên nữ thì không phải chúng ta không thể sánh bằng hay sao, cậu đừng vì nữ nhân mà rước lấy phiền phức vào mình, nếu như bị đánh thì không ai có thể giúp được cậu đâu.
28 - Chuyện gì xảy ra vậy?Vào đúng lúc Dư Hiểu Vệ cùng với đám người của hắn nhìn thấy Triệu Cương Băng thì liền xoay người bỏ đi, Hà Hiểu Như đang ngồi cùng với Lâm Thư Nhã ở cách đó không xa tò mò nói:- Em họ, hôm nay sao Dư Hiểu Vệ lại tự mình bỏ đi vậy?- Em cũng không biết.
29 - Thư Nhã, cậu cứ như vậy mà cự tuyệt người ta đó hả?Lâm Thư Nhã vừa đi trên đường, vừa nghe điện thoại. Bên đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói ngọt ngào của Hàn Điềm Điềm.
30 Chu Đồng Ngôn không phải là một cao thủ võ thuật, hắn chỉ là một tên mập mạp mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thân phận là một người béo. Hắn là ủy viên thể dục.
31 - Tôi nhát gan. . . Hoàng Linh Linh có chút ngượng ngùng nói. Cô ấy quả thực là rất nhát gan, làm một cảnh sát mà nhát gan thì hình như không còn gì để nói, nhưng mà Hoàng Linh Linh chính là một người con gái nhát gan, hay nên nói là yếu đuối quá chăng?Về phần Hoàng Linh Linh tại sao muốn làm cảnh sát vậy thì phải nói đến gia đình của Hoàng Linh Linh.
32 Báo án chính là một gia đình trong khu Hoàng Vân, đó là tiệm tạp hóa nằm bên cạnh quảng trường Vạn Đạt, cái chỗ này cách chợ cũng không xa lắm, mấy phút sau thì Triệu Cương Băng đã chở Hoàng Linh Linh chạy tới hiện trường.
33 - Chân mềm nhũn rồi sao chị Linh Linh?Triệu Cương Băng hỏi. - Cậu. . . chân cậu mới mềm nhũn đó. Mặt Hoàng Linh Linh đỏ lên, nói:- Chị. . . chị là một người chính nghĩa, chị làm sao có thể biết sợ chứ, chân làm sao mà nhũn ra được.
34 - Hừ, tôi thích ai mắc mớ gì tới anh hả?Lâm Thư Nhã mang vẻ thách thức, nói:- Dù sao, tôi thích ai cũng là chuyện của tôi, chuyện đó không liên quan đến anh.
35 - Chu Đồng Ngôn!Lâm Thư Nhã thấy trên khuôn mặt người đứng trước mặt mình có máu bầm, vẻ mặt thì dữ tợn, trên tay hắn còn cầm thiết côn, kinh ngạc kêu lên.
36 - Hù chết chúng tôi rồi! Chúng tôi còn tưởng là thật chứ, không ngờ lại là một trò đùa. Nữ sinh A thở hổn hển, vỗ vỗ ngực ra vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói.
37 Trung học Hạo Nguyệt hào hứng chào đón một buổi sáng tuyệt vời!Triệu Cương Băng mới vừa vào lớp liền thấy Chu Đồng Ngôn đã nằm ở trên bàn. Triệu Cương Băng đi tới chỗ của mình rồi ngồi xuống, Chu Đồng Ngôn ngẩng đầu lên, vỗ vỗ vai của Triệu Cương Băng, nói:- Cương Băng, cậu đi ra đây một chút.
38 Thầy chủ nhiệm mới của trung học Hạo Nguyệt tên gọi là Chu Hải. Trước đây, lúc cha mẹ hắn đặt tên này cho hắn thì chỉ hy vọng Chu Hải có thể giống như biển rộng vậy, cả đời đều mênh mông, cuồn cuộn.
39 - Chu chủ nhiệm khỏe ạ!Triệu Cương Băng vừa vào phòng làm việc liền hỏi thăm sức khỏe của Chu Hải, ông ta thì đang ngồi sau bàn làm việc. - Ừ, Cương Băng đúng không?Chu chủ nhiệm vừa nhìn văn kiện trên tay, vừa nói.
40 Dư Hiểu Vệ vẫn còn đang nằm viện!Nghe đâu ngày hôm đó bị ngã rất thảm, không chỉ bị ngoại thương mà thậm chí xương cốt cũng xảy ra chút vấn đề. Tin tức này làm cho Chu Đồng Ngôn rất là hả hê, ít nhất thì Dư Hiểu Vệ cũng phải ở lại trong bệnh viện một tuần lễ, có lẽ là sau một tuần lễ này thì Dư Hiểu Vệ đã quên mất Chu Đồng Ngôn.