1 【 Nội dung tóm tắt 】
Nếu bạn nói "gia đình" là món quà tốt nhất mà trời cao ban tặng cho mỗi người.
Vậy, tại sao trời cao lại muốn thu hồi món quà đã ban tặng cho cô?
Cô không có người thân trên đời, không có bất luận bối cảnh hay chỗ dựa nào cả.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dịch: Emily Ton.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu xuống, phản chiếu vào trong phòng tập thể dục trên tầng cao nhất của toà nhà, khiến cho bên trong tràn đầy tươi sáng.
3 Mày đẹp càng nhăn càng chặt, cô không hiểu được vì sao vị quản lý này vẫn luôn đề nghị muốn đi ăn cơm, uống cà phê? Cô tới đây thị sát đều luôn không rảnh để ăn cơm, nhiều lắm có thể giải quyết một cái bánh sandwich và một chai nước khoáng; Nếu thật sự muốn ăn, trong trung tâm thể thao cũng có một căng tin dành cho nhân viên.
4
Tổng giám đốc thật sự muốn tới!
"Lương tổng nói, cô viết phân tích báo cáo rất thú vị, ông ấy nhìn thấy có rất nhiều tiềm năng. Ông ấy muốn tự mình đến trung tâm thể thao một chuyến, quan sát thực địa.
5 Bữa sáng? Vừa bị hỏi như vậy, trong đầu cô đột nhiên trở nên trống rỗng. Khi cô ăn cơm nhất định sẽ vừa ăn vừa đọc sách hoặc xem tài liệu, trả lời tin nhắn, thậm chí là khi đang họp, căn bản không thể nhớ rõ mình đã ăn gì.
6
Trong hỗn loạn Lê Vĩnh Huyên vẫn mơ hồ cảm thấy kỳ lạ: Truyền thông ra vào trung tâm thể thao, không phải là Sports Weekly hay sao? Vì sao các phóng viên tin tức giải trí lại xuất hiện ở đây?
Đối mặt với nhà báo hung hăng, cô không biết nên phải làm gì.
7
"Nhưng tôi ──"
"Đi! Ngay lập tức!" Huấn luyện viên vung tay lên, chỉ vào cửa.
Mạch Vĩ Triết ném cho cô một ánh mắt uy hiếp "nhớ kỹ cho tôi", sau đó mặc áo khoác vào lần nữa, bước ra ngoài một cách miễn cưỡng.
8 Mạch Vĩ Triết không nghĩ sẽ dễ dàng buông tha cô như thế, giống như một con báo đã tỏa định mục tiêu của mình, cô lùi thì hắn tiến. Hắn bước một bước lớn để khoảng cách giữa hai người ngắn hơn mười lăm cm.
9 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạch Vĩ Triết đương nhiên không phải vẫn thờ ơ như vậy, thực ra hắn cũng rất tò mò; Từ sau ngày ấy, hắn luôn có một khoảng trống, không tự chủ được bắt đầu nghĩ về nó, nhiệm vụ đặc biệt của cô rốt cuộc là gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy có quan hệ với vị tổng giám đốc kia.
10 Chỉ ngay phía trước người cô, hai tuyển thủ đắm chìm trong bóng đêm, một người đẹp trai sắc nét, một người trẻ tuổi dễ thương, khiến người nhìn thấy đều hoa cả mắt.
11
Đến lúc này, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, trái tim đập nhanh đến nỗi bồn chồn. Cô vẫn luôn không có thói quen kích thích và áp lực khi xem thi đấu, thần kinh các tuyển thủ rốt cuộc đã được huấn luyện như thế nào?
Ánh mắt cô vẫn luôn đuổi theo bóng dáng mảnh khảnh nhưng rắn chắc kia, cho đến khi hắn biến mất ở lối ra của sân.
12
Người một nhà.
Ba chữ này, thấm vào trong thân thể cô, mang theo một dòng nước ấm áp, giống như ánh nến trong bữa tối khiến tâm tình người kiên định không thể hiểu được.
13 Không lâu sau đó, Lê Vĩnh Huyên đã ở ngoài cửa một phòng kinh doanh trong một khách sạn năm sao. Cô giơ tay lên, nhưng lại rất do dự, không biết có nên bấm chuông hay không.
14 Cửa vừa mở ra, hai người đều choáng váng. Tay của Mạch Vĩ Triết vẫn còn ấn ở trên chuông điện thoại, trong căn phòng xa hoa tiếp tục vang lên từng tiếng ring ring ring chết người.
15 Giống như những ngày khác, cô rời khỏi nhà một mình. Khi cô vừa quay lại nhà mình, vừa mới đi tới tầng trệt, lập tức bị quản lý toà nhà gọi lại, nói rằng có người đang đợi cô.
16
"Tôi có một điều kiện. " Cô nói.
"Cô còn muốn nói điều kiện? Cô có biết xấu hổ hay không? Đã cho cô một lối thoát rồi còn muốn mặc cả!" Thư ký bén nhọn cắt ngang.
17
Bên ngoài, mặt trời chiếu sáng rực rỡ vô tình, phảng phất như không biết thế giới của cô vừa mới sụp đổ.
Người quản lý toà nhà hỏi cô muốn đi đâu, giúp cô gọi taxi.
18
Hắn nhìn cô và hiện lên một nụ cười tự tin. Giống như hết thảy đều không sao, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
"Cô thích ăn thịt bò hầm hay không?"
Cô cho rằng hắn đã gọi cho huấn luyện viên hoặc thành viên nào đó trong đội, không ngờ cô đã đoán sai.
19
Cô ngồi xuống bên mép giường phủ kín ga trải giường màu xanh, phát ngốc hồi lâu, trong lòng vẫn luôn quanh quẩn một vấn đề ——
Rốt cuộc, tiểu Mạch vì sao lại đuổi theo cô?
Ngày hôm sau, khi Lê Vĩnh Huyên tỉnh lại, cô cảm thấy hoàn toàn sảng khoái.
20
Mặc dù cô không phải đang chạy bộ, nhưng cô cũng đột nhiên cảm thấy có chút nóng lên.
Máy chạy bộ đối diện với TV, có lẽ vì vị trí của hắn có thể vừa chạy, vừa xem.