1 Từ trước tới nay tôi vẫn luôn cảm thấy số phận mình đã đủ bi thương, thế nhưng ngay lúc này đây, khi đứng trước nhà hàng tráng lệ, nhìn tấm poster cưới đến là bỉ ổi của đôi cẩu nam nữ, tôi mới lĩnh ngộ được câu nói: Trên thế giới này, không có cái gì bi thương nhất, chỉ có vô cùng bi thương!Tôi nhìn lại trang phục của mình, giày cao gót màu đen, quần dài màu đen, áo sơ mi màu đen, vô cùng pro, vô cùng đẳng cấp, vô cùng quyến rũ, thế nhưng tôi rất ít khi ăn mặc thế này, bởi vì tôi không thích tham dự tang lễ!Tôi quay đầu, ngoắc ngoắc ngón tay gọi người anh em vạm vỡ phía sau.
2 Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lê Trạch là năm nhất đại học. Hôm đó là ngày ba tháng mười. Tôi nhớ rất rõ, cũng không phải do trí nhớ của tôi tốt, mà hôm đó là sinh nhật Hoàng Vũ.
3 Kể từ sau ngày gặp mặt, tôi liền trở thành khách quen của Crazy Bar. Buổi tối, tôi lôi kéo toàn bộ bạn bè bằng hữu đi cùng, khụ khụ, chuyện này cũng không thể trách được, ít nhất thì có đồng đảng vẫn hơn.
4 Gần tới nửa đêm, ánh sao lấp lánh điểm xuyết trên nền trời đen kịt, gió đêm lành lạnh thổi bay mái tóc hắn, hô hấp tôi cơ hồ ngừng lại, ngây ngốc nhìn con ngươi đen láy hơi lóe lên, chờ đợi câu trả lời.
5 Hai tuần sau tôi không đi tới quán bar, nhưng mà với từng hành động của Lê Trạch thì nắm rõ như lòng bàn tay. Sau kế hoạch tỉ mỉ bày ra, tôi và hắn tổng cộng đã có ba lần “tình cờ gặp mặt”.
6 Sau hôm ấy, tôi không hề bén mảng tới quán bar. Haiz, nói thế cũng không phải là tôi bị thương nên một mình ngồi xó liếm vết thương, mà là tôi bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới.
7 Chuyện ngày đó quả thực có chút xấu hổ, theo kích tình phát triển phải là Lê Trạch mang tôi trở lại nhà của hắn, tiếp đó chúng tôi cùng nhau bày tỏ chân tình, tiếp đó đó là nụ hôn nóng bỏng, tiếp đó đó đó là XXOO.
8 Nghe được lời nói ấy, tôi không kìm được vui sướng, xoay người, hung hăng hôn lên môi của Lê Trạch. Sau đó eo tôi liền bị hắn ôm lấy, hai tay tôi vịn vào cổ, mặt chôn ở hõm vãi hắn.
9 Ba ngày sau, tôi không nhận được điện thoại của Lê Trạch. Hôm ấy, tôi ngủ rất sớm, cứ nằm trên giường nhìn màn hình di động như thế, cho đến khi đồng hồ điểm 0h, hắn không gọi cho tôi, cũng không nhắn tin.
10 Sau chuyện này, Lê Trạch bắt tôi làm hai việc: Một, lúc không có hắn bên cạnh tôi không được đi lang thang uống rượu một mình, không nghe điều này hắn sẽ không để ý tới tôi trong một tháng.
11 Đêm hôm đó Lê Trạch cuối cùng vẫn trở về, tôi không biết anh có mua bánh trứng cho Đỗ Hân Di không. Sau khi anh ấy rời đi, tôi mang một cái ghế ra đặt bên ban công, tựa người vào ghế nhìn bầu trời, cho đến khi trời cao điểm xuyết đầy sao, ánh trăng sáng tỏ nhờ nhờ, ánh đèn đường từ từ tắt, tôi không đợi được đến khi chiếc xe kia xuất hiện ở lầu dưới đã ngủ thiếp đi.
12 Khi ánh nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua khe hở của rèm cửa rọi vào, tôi vò tóc, sờ lên đôi mắt gấu mèo 0. 0, leo ra khỏi chăn đi về phía cửa sổ. “Roẹt” một tiếng, cả căn phòng trong nháy mắt ngập tràn ánh sáng.
13 Ngày thứ hai tôi vừa tới quán bar, Bạch Tấn liền đưa cho tôi một xấp tài liệu , tôi nhìn hắn một cái rồi nở nụ cười tưoi sáng, cả người hắn run lên, tôi cũng chẳng để ý mà bắt đầu lật xem tài liệu.
14 Tôi trở lại quán bar nhưng cũng không còn gặp Lê Trạch, mà Hàn Dục vô hình chung lại biến mất giống như chưa từng xuất hiện. Mỗi ngày tôi đều lượn lờ quanh quán một vòng, phục vụ sinh nói ông chủ bọn họ đi rồi, quán cũng bàn giao lại cho người khác quản lý, tôi có chút thất vọng, bất quá cũng chỉ là một chút, một tuần sau, cuộc sống của tôi liền khôi phục lại bình thường.
15 Ngày Bạch Tấn trở về, tôi thương lượng bàn giao lại việc kinh doanh quán bar, hắn không có bất cứ dị nghị gì, chỉ nói là ba rất nhớ tôi. Hai tuần sau, Hoàng Vũ tới tìm tôi.
16 Sáng sớm ngày thứ hai tôi liền đi ra phi trường. Bởi vì quán bar bên này không thể không có Bạch Tấn nên hắn không theo tôi trở về. Trên máy bay, tôi gửi cho Hoàng Vũ một tin nhắn, nói cho anh ấy biết mã số chuyến bay và thời điểm đến.
17 Một ngày trước khi phẫu thuật, tôi đến bệnh viện, Lê Trạch đã tỉnh lại, sau hai tuần lễ điều trị, tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ nhưng không còn lộ vẻ xám xịt, giống như bây giờ, hắn đang lẳng lặng ngồi trên xe lăn mặt ngó về phía ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu ở trên mặt của hắn, tạo thành một vầng sáng nhu hòa, trên gò má trắng nõn thấp thoáng những tia sáng đậu lại, hình ảnh đẹp đẽ ấy có chút mộng mơ.
18 Lê Trạch phẫu thuật rất thành công, nghe Hoàng Vũ nói phẫu thuật xong được hai tuần thì về cơ bản đã hồi phục được thị lực rồi. Sau khi trở lại thành phố S, tôi lập tức bắt tay vào làm thủ tục chuyển nhượng quán rượu.
19 Đêm đến, phòng ngủ không ánh đèn tràn ngập sự lạnh lẽo. Tôi đốt một điếu thuốc đứng ở phía cửa sổ, nhìn về phía ánh sáng leo lắt ngoài kia, không thấy được chút ấm áp nào, chỉ có sự thê lương và tuyệt vọng vô cùng.
20 Ngày mùng một đầu năm mới, lúc tôi mở mắt ra thì trời đã sáng hẳn, tôi ngồi trên giường xoa trán, đầu óc trống rỗng, tối hôm qua sau khi Bạch Tấn đi rồi, tôi chỉ nhớ mình ngồi bên cửa sổ ôm chai rượu, mắt nhìn một chiếc xe màu đen dưới lầu, miệng lảm nhảm mấy lời vô nghĩa, sau đó ngủ thiếp đi trên ghế dựa, cũng chẳng nhớ mình về giường lúc nào.