41 Tôi và Hàn Dục ngày càng nhiệt tình như lửa, mỗi ngày trừ buổi tối lúc đi ngủ, căn bản đều dính lấy nhau, bởi vì thời gian KING CLUB khai trương đã xác định cho nên chúng tôi đều ở phòng làm việc làm thêm giờ, hội nghị lớn nhỏ họp không ngừng, tôi là thư ký của Hàn Dục cho nên phải làm nhật ký cuộc họp, nhưng một ngày họp ba bốn lần, thật sự là chán.
42 Trở lại biệt thự, Hoàng Vũ khuôn mặt trắng bệch bỏ lên lầu, mới vừa đi được mấy bước lại xoay người nhìn về phía Lê Trạch.
“Nếu không cậu chuyển đến đây đi.
43 Buổi trưa ấm áp, tôi ngồi yên trên giường, chiếc điện thoại bên cạnh không ngừng rung lên, mắt tôi nhìn không chớp vào cái tên vẫn đang nhấp nháy ấy cho đến khi nó an tĩnh lại.
44 Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên, tôi ôm hi vọng chạy tới cửa, nghĩ nếu là Mạc Bì Bì liền đem cô ấy bắt cóc. Khi mở cửa, một mùi nước hoa ngào ngạt xộc vào mũi, tôi biết hi vọng tan vỡ rồi
“Chị Lăng, chị đã đến rồi?” Tôi cười ha ha với người đứng ngoài.
45 Ngày thứ hai, tôi nói với Hàn Dục rằng Hoàng Vũ đã đồng ý cho chúng tôi đính hôn, hắn thở phào một hơi, mặt hí hửng nhìn tôi, “Anh còn tưởng phải đánh lâu dài chứ, không nghĩ tới anh ấy thấu tình đạt lý như vậy, Hạt Tiêu, em giúp anh sắp xếp một cái hẹn với anh của em, anh muốn chính thức nói chuyện với anh ấy.
46 Edit: Hà Nguyễn
Beta: Xeko_Pjnk
Thời điểm chúng tôi tới bệnh viện, Bạch Tấn đã đợi bên ngoài, nhìn thấy tôi anh ấy dập tắt tàn thuốc tiến lên đón.
47 Edit: Ayumi
Beta: Phương Xeko
Khi bác sĩ đi vào kiểm tra, Hoàng Vũ và Bạch Tấn cũng vừa đến, tôi không vào phòng bệnh nữa, chỉ ngồi ở ghế dài ngoài hành lang, có lẽ do đêm ngủ không ngon nên cả người tôi đều mệt mởi, đầu cũng đau, lòng thì nặng trĩu bởi câu nói kia của Lê Trạch.
48 Edit: Ayumi
beta: Phương Xeko
Lễ đính hôn dự định là sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ, tôi đang trong phòng trang điểm, thì nhận được điện thoại của Hoàng Vũ, nói là trong đội có nhiệm vụ, buổi tối anh không đến được, tôi nghe giọng nói vô cùng áy náy của anh, đè cảm giác mất mát trong lòng xuống, nói vài câu với anh rồi cúp điện thọi.
49 Trong phòng bệnh.
Tôi ngồi ôm chân trên ghế sa lông, cúi đầu, cảm giác được các bác sĩ, y tá không ngừng ra vào phòng bệnh, lễ phục trên người tôi đã nhăn đến mức không nhìn ra hình dáng ban đầu, còn có vết máu nhàn nhạt phía trên nữa.
50 Sáng sớm hôm sau, tôi và Bạch Tấn bay đến thành phố S, đó là một thành phố ven biển rất đẹp, nhưng tôi không đi tìm Hàn Dục ngay, vì địa chỉ Lê Trạch đưa cho tôi là một quán bar, đầu tiên chúng tôi tìm khách sạn, nghỉ ngơi một chút, không biết Bạch Tấn kiếm đâu được một chiếc xe Buick, tám giờ tôi hai chúng tôi xuất phát.