1 -”Thưa chủ nhân,đã tìm được tung tích bé gái bị bỏ rơi năm ấy rồi ạ!”-Một người đàn ông lên
tiếng.
-”Sắp xếp cho tôi đến đó,tôi sẽ trực tiếp nhận nuôi cô bé.
2 Thấm thoát đã 7 năm trôi qua,Bạch Tố Uyên đã 15 tuổi. Trở thành một thiếu nữ xinh đẹp với đường cong dần lộ ra. Khuôn mặt trái xoan kết hợp với mái tóc nâu xoăn nhẹ được xoã đến lưng.
3 Sáng hôm sau,Bạch Tố Uyên chuẩm bị rời giường bỗng điện thoại kêu lên. Cô mệt mỏi nhấc máy.
-”Alo. . ai vậy?”
-”Cô là Tố Uyên?”
-”Đúng vậy,có chuyện gì sao?”
-”Nếu muốn biết chuyện xưa xảy ra của cha nuôi cô và cha ruột của cô thì đúng mười một giờ trưa có mặt tại nhà kho sau cổng trường 10m”
-”Chuyện xưa.
4 Bạch Tử Ngạn kéo tóc cô,lôi cô vào phòng của hắn. Mặc dù đây là lần đầu tiên vào phòng hắn nhưng cô chẳng có ngắm nhìn gì được vì cơn đau ở đầu kịch liệt.
5 Sáng hôm sau,Tố Uyên thức dậy. Trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách. Nhìn dấu vết màu đỏ trên ga trải giường chứng tỏ sự nhục nhã và đau khổ mà tối qua cô phải chịu đựng.
6 Ngồi trong góc tường,Tố Uyên rất sợ hãi. Cô nhắm mắt thật chặt để không phải nhìn bóng tối. Mong Bạch Tử Ngạn sẽ thả cô ra. Hắn đã nhốt cô được gần một ngày rồi,cô cũng khóc cạn nước mắt,gào thét cầu xin hắn nhưng cũng không ăn thua.
7 Tố Uyên thức dậy,thấy mình đang nằm trên giường hắn thì vội choàng dậy,cô nhớ lại chuyện hôm qua. Trời ơi!Cô sao có thể chủ động tới mức như vậy!Thật điên mất a!
Cô liên tục lắc đầu mà không để ý người nằm bên cạnh đã nhìn cô từ lâu.
8 Bạch Tử Ngạn về biệt thự,tức giận bước nhanh về phòng Tố Uyên. Thấy cô đang nhắm mắt,hắn tới gần kéo tóc cô dậy.
-”Em mở mắt ra cho tôi!”-hắn rống lên.
9 Sáng hôm sau,Tố Uyên thức dậy. Hạ thân đau nhức,xung quanh chi chít những dấu hôn. Cô chán nản lết xuống giường,mặc đồng phục để tới trường. Đối với cô,ở lại lồng giam xa hoa này một phút cũng đủ hít thở không thông.
10 Bạch Tử Ngạn lái xe về nhà. Hắn nhấc cô từ xe ra. Đôi mắt nhiễm đầy dục vọng.
-”Anh làm gì?”-cô hỏi hắn.
Hắn không trả lời,chỉ bước về phía phòng ngủ.
11 Tố Uyên mệt mỏi thiếp đi mà không để ý giờ giấc,bây giờ đã là khuya. Bạch Tử Ngạn tới chỗ Hàn An Nhiên từ sáng,bây giờ cũng không có dấu hiệu quay trở lại.
12 Sau nửa ngày chờ đợi,cuối cùng đèn ở phòng cấp cứu cũng tắt.
Bạch Tử Ngạn hỏi bác sĩ Phong.
-”Cô ấy sao rồi?”-đôi mắt vằn lên tia máu chứng tỏ hắn rất mệt mỏi.
13 Đã mấy tuần trôi qua,biểu hiện của Tố Uyên vẫn tệ như vậy. Cô luôn ngồi thẫn thờ,thậm chí cả ngày cũng không nói một câu. Điều đó làm Bạch Tử Ngạn rất lo lắng.
14 Tố Uyên tỉnh dậy,đôi mắt không hồn nhìn xung quanh. Bạch Tử Ngạn không có ở đây,chắc hắn đã đi rồi.
Cô nhấc người,bước khỏi chiếc giường rộng rãi. Sau khi vệ sinh cá nhân xong,cô xuống tầng.
15 Trong căn phòng tối,một bóng dáng cao ngạo,lạnh lùng ngồi trên sofa. Còn có người phụ nữ bị hai người đàn ông túm chặt,ả ta sũ sượi,gào thét thảm thiết.
16 -"Uyên nhi!Em có muốn quay lại trường không?"-đột nhiên hắn lên tiếng.
-"Um. . tôi chưa nghĩ đến việc đó. . "- cô ấp úng.
-"Vậy bây giờ thì sao?"-hắn nâng mặt cô lên.
17 Hắn đặt cô xuống giường,thả từng nụ hôn lên thân thể non mịn của cô. Đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy dục vọng,hắn nhấc hai chân cô lên,vội vàng tiến vào. Tố Uyên không chịu nổi sự mãnh liệt của hắn thì thét lên.
18 Ánh nắng chiếu vào căn phòng,hình ảnh người con gái với mái tóc đẫm mồ hôi,khuôn mặt tái nhợt đang nhắm mắt. Người đàn ông thì ăn mặc chỉnh tề,ánh mắt hướng về cô gái đang say giấc.
19 Phòng bệnh toàn là mùi thuốc khử trùng. Tố Uyên nằm trên giường,ánh mắt hướng lên trần nhà. Đột nhiên cửa phòng được mở ra. Cô nghĩ là Bạch Tử Ngạn nhưng không phải,đó là Hoắc Gia Quân.
20 Tại một buổi tiệc ngoài trời,mọi thứ trang hoàng thật vui mắt. Hôm nay chính là ngày ra mắt bộ sưu tập "Delicate comely".
Các tín đồ thời trang nổi tiếng đều đổ về nơi đây,muốn xem xem bộ sưu tập được ấp ủ lâu sẽ ra sao.