1 Thì chính sự tối tăm không thể giấu chi khỏi Chúa.
Ban đêm soi sáng như ban ngày, và sự tối tăm
Cũng như ánh sáng của Chúa.
-Thi Thiên 139:12 (*)
(*) Còn gọi là Thánh Vịnh, một sách thuộc Kinh Thánh.
2 8 giờ rưỡi sáng, tôi bắt tàu hỏa từ ga Thượng Hải đi Kỳ Chiếu.
Tàu không đông khách. Lúc thì ngủ, lúc thì uống nước và ngắm cảnh, lúc lại suy nghĩ vài chuyện viển vông.
3 Trong không gian tổn thương ấy, trong phòng trọ đóng cặn những chất thải và cáu ghét, lưu cữu mùi vị ham muốn tiếng vọng và ký ức của người lạ, tôi bắt tay vào viết một cuốn sách mới.
4 Cảm thấy mình đang già đi, cô thử tìm tòi điểm khác biệt cơ bản so với ngày trước thì phát hiện ra rằng cách nhìn nhận sự vật của mình đã ít nhiều thay đổi.
5 2 giờ 50 phút chiều. Đúng giờ, cô có mặt tại quán cà phê ở tầng trệt tòa nhà CBD. Công ty của người kia ở tầng trên. Sau gần hai tiếng đồng hồ lơ lửng giữa không trung và xóc nảy trên đường, uống một tách cà phê nóng thơm ở quán là sự thu xếp chu đáo.
6 Nếu có người nói, anh yêu em, yêu em trọn đời, người con gái tâm hồn đơn giản sẽ cảm thấy mãn nguyện từ tận đáy lòng, rồi cầu mong điều đó trở thành sự thật.
7 Cô kể, có khi đang mơ thì choàng tỉnh, trong cơn ngái ngủ, tưởng đâu vẫn ở quán trọ gia đình Naya. Kiến trúc kiểu thực dân đã có lịch sử cả trăm năm, nhà hai tầng bằng gỗ trắng, cửa lớn cửa sổ lá sách màu lam tro.
8 Trinh Lượng mua một mảnh đất ở ngoại thành phía Đông, dựng một nếp nhà. Đây là nơi ở ổn định đầu tiên của họ sau một hành trình dài phiêu linh. Trong nhà trần thiết giản dị, phần lớn là đồ sưu tầm từ chợ phiên giá rẻ và chợ đồ cũ ở nhiều nơi: đèn sàn theo phong cách thập kỷ trước, gương sứ hình hoa sen, tủ quần áo bằng gỗ anh đào, đại khái là thế.
9 Theo tập quán truyền thống của người phương Tây, Thanh Trì đeo một chiếc nhẫn cưới ở ngón vô danh bên bàn tay trái. Chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản, ăn cả vào khớp xương ngón tay do đeo lâu ngày.
10 Quan Âm Các non trẻ hơn, nhưng cũng đã tồn tại đến sáu trăm năm, từng trùng tu một lần vào thời nhà Thanh. Cây cầu vòm bằng gỗ này có kết cấu cầu vồng, mỗi nhịp gồm bốn thanh rầm, tạo thành hình chữ Tinh.
11 Cô nói, lần này trở về chắc sẽ không làm tiếp nữa. Anh nói, nếu thôi công tác ở tạp chí thì quay sang sáng tác thử xem. Viết một quyển sách về tiền kiếp và kí ức, viết một câu chuyện về kẻ tha hương.
12 Trinh Lượng hỏi cô, em có thích Cầm Dược không? Thích, cô đáp.
Trinh Lượng lại hỏi, tôi yêu được không? Được, cô nói.
Cô bằng lòng để hai người tiến đến chỗ hòa hợp, thầm mong ngày cùng họ lên đường.
13 Mùa xuân năm ấy, ông lái xe đưa họ lên núi Thanh Viễn thưởng hoa.
Mỗi độ chuyển mùa, lên núi du ngoạn. Xuân ngắm anh đào nở, hạ về nghe ve kêu, sang thu thưởng lá đỏ, đến mùa đông thì tắ suối nước nóng.
14 Cầm Dược không sống như mọi người. Đánh bạc, tán gái, ăn uống chơi bời, chuyển nhà tùy hứng, không có công việc cố định. Lúc thì thất thần, lúc lại hăng hái.
15 Ngang qua bếp, cô nghe Trinh Lượng hỏi, chừng như đăm chiêu, Cầm Dược, chúng ta còn đường nào chăng? Giọng đàn ông lạnh nhạt, em hi vọng điều gì, Trinh Lượng? Anh không phải là một bạn tình thích hợp với sự ổn định.
16 Bàn tay Trinh Lượng sắt se gầy guộc, mu bàn tay nổi lên những gân xanh tròn, khuôn mặt và thân hình bà thanh tao mảnh khảnh, nhưng đôi bàn tay lại tang thương, như một cá tính vừa ẩn náu vừa quá khích.
17 Cô chọn chiếc váy bồng mặc hôm gặp lần đầu, thì phát hiện hai năm qua thân thể không còn như trước nữa. Kéo lên đến ngực đã chật căng, không làm sao kéo cao hơn được.
18 Ban đêm, xe phóng như bay trên đường núi ngoằn ngoèo.
Đèn xe rọi sáng quãng đường phía trước, thi thoảng có sóc, nai hoặc cáo từ cây cối hai bên đường lao vọt ra băng ngang qua mặt họ.
19 Cuộc sống luôn để ngỏ những cánh cửa mới cho Khánh Trường. Đóng một cánh lại, mở một cánh ra. Hai mươi bảy tuổi, nhưng tâm hồn là một thiếu nữ mười bốn xuyên qua đường hầm trong núi, mắt nhìn tới trước, không ưu tư ngập ngừng.
20 Cách mặt một tháng, Thanh Trì lại đến Thượng Hải.
Người báo cho cô biết là Fiona, từ ống nói bật ra âm điệu hả hê nhanh nhảu. Cô xởi lởi, hây, Khánh Trường.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 111